Năm lớp 11 học kỳ đầu dần đi đến hồi kết, càng gần đến kỳ thi cuối kỳ, việc học càng thêm căng thẳng, bài tập càng lúc càng nhiều, đến cả tuổi thọ của cây bút cũng ngày càng ngắn.
Buổi trưa ăn cơm xong, Cơ Phi Nghênh ra tiệm văn phòng phẩm gần trường mua bút. Mua xong bút và tạp chí, cô vừa thong thả đi bộ men theo vỉa hè về cổng trường vừa nhìn đông ngó tây. Không để ý dưới chân, cô đá phải một viên đá nhô lên, may mà phản ứng kịp thời, nhanh tay vịn vào tường rồi cúi xuống định nhặt đồ rơi.
Bất ngờ, một cái bóng dài xuất hiện trên mặt đất. Có người còn nhanh tay hơn cô, cúi xuống nhặt giúp cuốn tạp chí phần mềm và cây bút rơi tán loạn dưới đất.
Mặt trời mùa đông luôn mờ nhạt, bóng người con trai trông mơ hồ, đường nét cũng vì thế mà mềm mại hơn hẳn thường ngày.
Không ngờ lại là cái người “thần long thấy đầu không thấy đuôi” ấy.
Cơ Phi Nghênh lấy làm lạ:
“Ơ, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ sống gần đây,” Trình Thích vừa nói vừa đưa tạp chí và bút cho cô.
“Cảm ơn nha!”
Cơ Phi Nghênh nhận lấy đồ, vẫn còn đầy thắc mắc:
“Ơ? Tớ tưởng cậu là học sinh nội trú mà?”
Cô vẫn luôn nghĩ cậu ấy ở ký túc xá, trưa nghỉ trong phòng, nên mới chẳng bao giờ thấy cậu ấy trong lớp vào buổi trưa.
“Không phải. Trưa tớ nghỉ ở ngoài trường.”
Nói cách khác, cậu ấy trưa về nhà gần trường nghỉ — hèn gì buổi chiều toàn thấy cậu ấy một mình quay lại lớp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-vi-cua-noi-nho-xuyen-qua-tang-may/2787345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.