Mới hơn bốn giờ chiều mà trời bên ngoài đã tối sầm lại, hơi thở của mùa đông giá rét đã bao trùm khắp thành phố.
Ánh đèn màu cam phủ lên người anh một lớp bóng mờ sâu cạn khác nhau, ngũ quan ẩn hiện trong ánh sáng dịu nhẹ, toát lên vẻ tuấn tú mà hư ảo.
Cơ Phi Nghênh bước đến trước mặt anh rồi dừng lại.
Với độ cao thế này, cô không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm lấy eo cô, khẽ thở ra một hơi.
Cô cũng tự nhiên ôm lại anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh mệt lắm phải không?”
Anh lại thở ra một hơi, tay siết nhẹ vòng eo cô, ôm trọn cô vào lòng: “Chỉ cần ôm em một lát là hết mệt.”
Viết báo cáo dự án xuyên đêm, lại vừa mới bay hơn chục tiếng, anh quả thật đã rất mệt.
Cơ Phi Nghênh ngước nhìn đỉnh đầu đen nhánh của anh, do dự rồi vẫn nói: “Hay là lát nữa mình đừng ra ngoài nữa.”
Tối nay giáo sư mời cả nhóm làm khóa luận tốt nghiệp đi ăn, cô ngại xin nghỉ, nên vẫn phải có mặt, tính ra hai người chỉ có hai tiếng sau khi xuống máy bay để ở bên nhau.
Trình Thích hơi kéo cô ra một chút, nở nụ cười nhạt: “Ngốc ạ, không ra ngoài thì chẳng lẽ cứ ở mãi trong phòng khách sạn sao?”
Cô định nói có thể xem tivi mà, nhưng vừa nghĩ đã thấy lý do này thật tầm thường, liền đổi giọng: “Cũng được… Hay là anh ngủ một lát đi, em cũng ngủ cùng.” Dù gì cũng còn cái ghế sofa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-vi-cua-noi-nho-xuyen-qua-tang-may/2787385/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.