Sau này mới biết, cô là vận động viên dự bị của đội bóng rổ nữ khoa Máy tính, chiều hôm sau sẽ tham gia thi đấu.
Hơn hai mươi năm trưởng thành và trải nghiệm cuộc sống đã dạy Hàn Bằng một điều: mọi thứ trên đời này đều phải do chính mình tranh đấu mà có.
Chiều hôm đó tan học, Cơ Phi Nghênh đến sân bóng để cổ vũ cho Liễu Diệp, vừa thấy anh liền trợn to mắt đầy bất ngờ: “Học trưởng, anh... là đến xem trận của khoa bọn em à?” Việc này thật không giống phong cách thường ngày của anh chút nào.
Lần này Hàn Bằng cười sảng khoái: “Ừ. Đội nữ bên khoa bọn anh thua rồi, thấy đội các em đấu ở đây, nếu các em thắng thì cũng tốt mà.” Kết quả chứng minh trận đấu đúng là đáng xem thật.
“Anh sao tự dưng rảnh vậy?”
“Anh năm tư rồi, tại sao lại không rảnh?” Anh nhướng mày nói.
Cơ Phi Nghênh thuê trọ bên ngoài trường, ngược hướng với Lưu Diệp nên chào cô xong cũng quay sang vẫy tay với anh: “Tạm biệt nhé!”
Liễu Diệp dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi thì Hàn Bằng đưa cho cô một chai nước: “Chưa khui đâu.”
Liễu Diệp ngạc nhiên nhìn anh, do dự hai giây rồi mới đưa tay nhận lấy: “Ồ, cảm ơn anh.”
Anh nghiêng đầu hỏi: “Em định đi đâu?”
“Về ký túc.”
“Về chung đi. Anh cũng về ký túc xá.”
Cô nhìn anh một cái, không phản đối, nhưng lúc mở miệng lại buông một câu: “Năm tư rồi còn về ký túc xá nữa sao?”
“Chẳng lẽ em nghĩ anh không ở ký túc mà ra đường ngủ?”
Chiều hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-vi-cua-noi-nho-xuyen-qua-tang-may/2787388/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.