Hạt mưa nhanh chóng thấm ướt quần Sầm Khuyết, anh đứng cách Diệp Miễn mấy mét, cau mày nhìn đối phương.
Không hiểu nổi.
– Anh tới tìm tôi hả? – Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúng túng không biết phải nói gì.
Tòa nhà cũ bảy tầng, Sầm Khuyết sống ở tầng bốn.
Nửa đêm nửa hôm hắn lên cơn thần kinh, tìm tới đây dựa vào cảm giác, rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
Hắn cần gì phải làm vậy?
Một chiếc xe vọt qua phía sau, nước mưa lạnh lùng hất lên cả người Diệp Miễn. Sầm Khuyết thở dài, sau đó nói:
Diệp Miễn bị anh chặn họng không nói được gì, nhất thời cảm thấy bản thân thật nhàm chán.
– Anh đừng đứng bên đường nữa.
Tiếng mưa rất lớn, rất ồn ào, phải thật chú tâm lắng nghe mới nghe rõ tiếng của Sầm Khuyết.
Sau đó nữa, hắn không biết phải đi thế nào.
Diệp Miễn bước về phía trước, đứng chắn ngay cửa ngõ.
Diệp Miễn không hiểu Sầm Khuyết đang nghĩ gì, không biết tại sao hai người cứ như thể vừa cãi nhau một trận, tự dưng bầu không khí lại trở nên thật gượng gạo.
– Anh tới tìm tôi hả? – Sầm Khuyết hỏi.
Sầm Khuyết cầm ô chạy ra khỏi ngõ, hỏi hắn:
Tiếng mưa rất lớn, rất ồn ào, phải thật chú tâm lắng nghe mới nghe rõ tiếng của Sầm Khuyết.
Từ đây chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện, muốn nhìn thấy con đường Diệp Miễn về nhà thì phải tới phòng bếp chất đống đồ đạc linh tinh.
– Cậu mang người về, vậy ngày mai tôi cũng dẫn người về đây.
Căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-gio-ruoi-dem-he-tan-tam-kien/1056276/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.