Đối diện với lời trêu chọc của Diệp Miễn, Sầm Khuyết luôn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Dưới sự dẫn đường của sếp Đào, bọn họ có được một nơi ngâm mình yên tĩnh.
Sầm Khuyết tựa hồ cũng thở phào một hơi, mỉm cười với hắn.
Song Sầm Khuyết vẫn không tỏ thái độ, hắn không biết đối phương nghĩ thế nào.
Anh hơi né tránh, vươn tay lên xoa xoa tai.
– Đừng nhìn nữa. – Diệp Miễn nhấc chân lên, vòng qua người Sầm Khuyết, cản tầm nhìn của anh – Nhìn anh này.
– Đương nhiên là trừ nó ra.
Diệp Miễn cười đi bên cạnh anh, mấy người cùng bước vào ngâm suối nước nóng.
– Tại sao lại nói như vậy?
Sầm Khuyết hỏi:
Chẳng ngờ lần đầu tiên làm chuyện ấy lại có thể tạo ra tận mấy dấu hôn trên người Sầm Khuyết.
Trong lúc tắm rửa, Sầm Khuyết cố ý né tránh Phó Duy Nhất, là người cuối cùng bước ra ngoài.
Diệp Miễn cũng không biết.
Chờ khi anh ra ngoài, Diệp Miễn đã mặc quần bơi, vắt khăn trên cổ đứng đó đợi anh. Diệp Miễn rất cao, vóc dáng đẹp, hắn đứng nơi ấy, mấy người qua đường đều quay sang nhìn.
– Đương nhiên là không, chẳng qua em nghĩ hơi nhiều mà thôi. – Diệp Miễn đứng dậy, ngồi xuống cạnh anh, thuận tay với lấy khăn tắm, hai người cùng quấn chung một chiếc khăn.
Sầm Khuyết đứng nhìn hắn từ xa, lại nghĩ đến mình, cảm thấy tự ti mặc cảm.
Sầm Khuyết nói:
– Sao vậy? – Thấy anh đi ra, Diệp Miễn mỉm cười qua đón – Bên này!
Sầm Khuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-gio-ruoi-dem-he-tan-tam-kien/1056397/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.