Cửa xe chiếc Mercedes S600 dán màng đen dừng ở ven đường. Hạ Tri Thư không biết Tưởng Văn Húc còn ở trong xe không, thấy không có người bước xuống nên cũng vào nhà.
Trong nhà không có ai. Hạ Tri Thư thay giày ngồi rồi ngồi trên sô pha, còn chưa kịp thở đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Sáng hôm nay Tưởng Văn Húc ra ngoài, càng nghĩ càng bực bội. Chỉ cần vừa nghĩ đến thường ngày Hạ Tri Thư ở bên ngoài quen ai đó là hắn lại không thoải mái. Đặc biệt là Tưởng Văn Húc hiểu sâu sắc bản tính xấu xa của đàn ông, hắn ra ngoài chơi thì gọi là mua vui chơi bời, nhưng Hạ Tri Thư thì không được có cái gì ở bên ngoài. Bạn mới kết giao cũng khiến hắn không thể tin tưởng được.
Tưởng Văn Húc suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy nên trở về nói rõ với Hạ Tri Thư. Ở chung ngần ấy năm, hắn đã sớm chán tính cách bình thản như nước của cậu rồi, chán cậu càng ngày càng thiếu những trò vui phấn chấn của người trẻ tuổi, nhưng hắn biết rõ, rằng mình không muốn chơi đến cuối cùng thì sẽ đánh mất Hạ Tri Thư. Có điều hắn không ngờ buổi sáng mình vừa đi, Hạ Tri Thư đã ra cửa.
“Người đưa em về là ai?” Mặt mày Tưởng Văn Húc sa sầm: “Trời lạnh đến thế còn không đóng băng được cơn nóng giận của em sao?”
Hạ Tri Thư xoa xoa thái dương: “Bạn tôi.”
“Người tặng hoa kia?” Tưởng Văn Húc rầm một cái đóng cửa lại: “Bạn quen ở đâu vậy, giới thiệu cho anh đi.”
“Anh ta là bác sĩ, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-yeu-anh-nhat/1910933/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.