Đoạn Thính Nhạc nhìn Vưu Triều Văn một cách thuần thục gọi món với người phục vụ bên cạnh mà lòng không còn gì luyến tiếc. Cô tưởng ít nhất anh cũng sẽ dẫn cô đi ăn một bữa tiệc lớn nào đó, kết quả anh lại
dẫn cô rẽ trái rẽ phải, vào một con hẻm nhỏ như vậy, vào một quán cháo được trang trí… Nói thật lòng thì cũng không tệ lắm.
Không sai! Chính là quán cháo! Cô đói mười mấy tiếng đồng hồ! Anh lại chỉ cho cô đến ăn cháo! Sớm biết thế này, cô thà ở nhà tự mình gọi đồ ăn
ngoài còn hơn! Cô tự gọi gà quay, gọi đồ ăn cay không thơm sao? Lại phải cùng anh ăn cháo??
Sau khi Vưu Triều Văn gọi món xong, nhìn người đối diện đang chống
cằm, vẻ mặt đau khổ, không tiếng động cười một cái, tráng qua ly rồi rót cho cô một ly nước ấm, “Uống chút đi.”
Đoạn Thính Nhạc liếc mắt một cái, tư thế không thèm nhúc nhích, không uống!
Vưu Triều Văn nhìn, bỗng nhiên đưa tay vượt qua chiếc bàn ăn có đường kính cũng chưa đến 50cm.
Lúc Đoạn Thính Nhạc còn đang ngẩn người, lòng bàn tay cô đã bị Vưu
Triều Văn bao trọn lấy. Cô vô thức chớp chớp mi mấy cái, này, giữa thanh thiên bạch nhật, làm gì vậy chứ? Cũng không thể nói là giữa thanh thiên bạch nhật, bởi vì vị trí này của họ thực ra là ở góc trong cùng, vừa
hay còn có bình phong và một chậu cây cảnh lớn xanh um, vừa vặn có
thể che khuất tầm mắt của người khác, tạo thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-cung-chieu-tong-cuu-can/2795628/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.