Đời người cốt ở tự vấn lòng mình.
Lâm Tư Huyền am hiểu đạo lý này sâu sắc nên đã bắt đầu kiểm điểm lại bản thân. Nếu gặp Trần Ký là hậu quả của việc làm rơi bùa cầu duyên, vậy giẫm lên chân Trần Ký, uống cà phê của Trần Ký, vô tình ngồi lên chiếc xe đang chở Trần Ký, chỉ có thể quy cho việc bình thường bản thân đã đắc tội Bồ Tát nhiều đến nhường nào, đi ngang qua ngôi chùa nào cũng không thèm vào vái.
Nếu người ngồi trên ghế lái của chiếc Phaeton này là người khác thì dù có chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Ký có tay có chân, tự anh ta cũng lái được; nhưng ấy thế mà người lái lại là giám đốc Lý, một người cực kỳ kỹ tính, xưa nay làm việc gì cũng lo liệu chu toàn, đến cả hạng người như Bành Kiêu mà ông ấy cũng chiều được, nên tuyệt đối không để khách quý như biên kịch Trần tự mình lái xe.
Hay là tải cái mõ online về gõ thử nhỉ? Lâm Tư Huyền vừa đánh xi nhan vừa nghĩ như vậy.
Trời mưa lái xe khá phiền. Cần gạt nước lắc qua lắc lại liên tục mà tầm nhìn vẫn mờ mờ ảo ảo. Nhất là đi trên con đường lầy lội này, muốn nhấn chân ga mạnh một tí cũng cần can đảm nữa.
Nhưng bây giờ điều khiến Lâm Tư Huyền để ý không phải là con đường trước mặt.
Trên chiếc Phaeton này không có sáp thơm cho xe, Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy như mình ngửi được mùi hương của Trần Ký vậy. Xưa nay cậu chưa bao giờ khái quát xem đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747605/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.