Lâm Tư Huyền chưa bao giờ thấy đậu xe bên lề đường lại khó khăn như vậy, thậm chí cậu còn đánh lái ngược hai lần.
Đợi đến khi xe dừng hẳn ở một vị trí thích hợp, cậu mới chậm rãi lên tiếng:
– Chắc là người bạn đó tính nết ẩm ương, còn cậu ta đã nói gì thì tôi cũng không đoán được.
Cậu không quay sang nhìn biểu cảm của Trần Ký.
Phù Mãn ngồi phía sau thì vô cùng tò mò, không thèm khách sáo mà vặn hỏi Trần Ký:
– Vậy cậu ta đã nói gì?
Nhưng có vẻ Trần Ký không định trả lời:
– Lần sau có rảnh thì chúng ta nói chuyện tiếp.
Vừa dứt lời, anh cầm cây dù của mình rồi mở cửa bước xuống xe.
Để lại Phù Mãn trợn tròn hai mắt:
– Trời, tiểu thuyết gia trinh thám làm chuyện gì cũng thích gây hồi hộp vậy hả?
Lúc đó mình đã nói gì nhỉ? Lâm Tư Huyền quên thật rồi. Lúc đó những lời cậu nói với Trần Ký hoàn toàn tùy thuộc tâm trạng, vào tai người khác chắc nghe rất ngang ngược và trái khoáy, đa phần nghe xong quên ngay, trở thành những cặn ký ức không mấy quan trọng, nếu muốn tập trung lùng sục một mảnh vụn nào đó thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Không ngờ Trần Ký lại luôn canh cánh trong lòng.
Trời mưa suốt cả đêm, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ ngày càng mờ nhòe, Lâm Tư Huyền móc ra bao thuốc lá, phát hiện còn nhõi một điếu cuối cùng.
Trần Ký ghét mình, Trần Ký vẫn còn chĩa mũi dùi vào mình, đây là hai chuyện không có gì để bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747606/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.