“Khi vạn vật ngủ vùi trong mơ say, ta tìm về bình yên sau cuối. Đất mẹ ôm ấp bóng hình ta phiêu bạt, vầng trăng khoác lên ta tấm áo voan cuối cùng. Ta là giấc mộng mùa xuân đánh rơi, khẽ chìm vào tiếng ru đêm muộn, đợi làn gió luân hồi tiếp theo thổi tới.” Khi người bên cạnh đọc tới câu này, dường như có gió nổi lên thật. Lâm Tư Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, những phiến lá vụn mặc gió cuốn đi, trông có phần thảm thương. – Tao thấy viết cũng tàm tạm. – Lâu Thù Vi đánh giá. Lâm Tư Huyền ngáp dài: – Bài văn nào vậy? – Không phải bài trong sách, là bản phô-tô bài văn xuất sắc nhất khối mới phát nè, không thấy đề tên tác giả. – Lâu Thù Vi hỏi – Mày đọc không? – Không. – Lâm Tư Huyền lắc đầu – Tao chợp mắt một lát. – Sao ngủ hoài vậy? – Lâu Thù Vi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu – Tối qua lang bạt ở đâu thế? – Trong tim mày đấy. – Nói chuyện đàng hoàng coi, Lâm Tư Huyền, tuy chúng ta là bạn, tuy nhà mày giàu có, tuy chủ nhiệm khối cũng phải nể mặt mày, nhưng mày phải nghe tao khuyên đi, đừng nên ghé tới mấy chỗ đó thường xuyên. – Lâu Thù Vi khuyên bảo hết lời, dùng cả cấu trúc song hành – Nhất là không thể ghé mà không có tao theo. Bố của Lâu Thù Vi và Lâm Hoằng có quan hệ hợp tác lâu dài. Mấy năm nay sự nghiệp của Lâm Hoằng rất suôn sẻ, dự án cải tạo phố cổ thời gian đầu còn có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.