Giọng hát kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ này có sức công phá quá mạnh, mãi đến khi Tết âm lịch kết thúc, Lâm Tư Huyền vẫn còn thấy ù tai.
Lâm Hoằng cũng coi như là người tay trắng đi lên, cha mẹ đều là nhân viên bình thường, nên đương nhiên đến Tết Lâm Tư Huyền sẽ về nhà ngoại. Căn biệt thự ở lưng chừng núi trở thành sân khấu Gala Mừng xuân, mấy ngày này hai vợ chồng biết tem tém cực kỳ ăn ý, diễn cảnh vợ chồng hòa thuận rất điêu luyện.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Tư Huyền cũng có thể thông cảm.
Ông ngoại cậu ở cơ quan như thế nào thì về nhà cũng y vậy, cơm nhà không ra cơm nhà mà giống báo cáo công việc hơn. Nhiệm vụ cũng được chia đều, người rót trà, người tặng chữ, người gọt hoa quả. Lã Như Thanh là người phụ nữ duy nhất trong cái nhà này không cần phải vào bếp. Bà cậy những năm tháng ca hát nhảy múa ngày xưa và sự nghiệp của Lâm Hoằng dạo gần đây để tự ban cho mình cái đặc quyền này, ngay cả dì út của Lâm Tư Huyền nói chuyện với bà cũng phải thưa gửi không khác gì nói chuyện với cấp trên.
Trong bữa ăn, ông ngoại gắp miếng gan ngỗng đầu tiên cho Lâm Tư Huyền:
– Bắt đầu bồi dưỡng năng khiếu rồi phải không?
Dường như với ai Lâm Tư Huyền cũng nở nụ cười như vậy:
– Vẫn chưa ạ, nửa cuối năm mới bắt đầu.
– Nhớ tranh thủ. – Ông ngoại dặn dò – Tuy con có ngoại hình sáng sủa, nhưng mà con giống mẹ, trông thanh tú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747611/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.