Trong những giấc mơ mà Lâm Tư Huyền không thể nào ngăn trở được thời dĩ vãng, ngoài những phân đoạn ái ân cùng Trần Ký xuất phát từ bản năng nhục dục thì cũng có lúc cậu gặp được một vài cảnh tượng ấm áp thoát ly khỏi hiện thực. Dù sao thì giấc mơ cũng là sự phóng chiếu từ tiềm thức, càng là những chuyện chưa trải qua thì càng dễ xuất hiện. Thỉnh thoảng Lâm Tư Huyền sẽ mơ thấy mình dựa vào lòng Trần Ký, không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ vùi đầu vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, hòa cùng mạch đập của anh. Cậu bám víu lên người Trần Ký như một loài thực vật ký sinh, xung quanh mưa to bão táp, sấm chớp đùng đùng, thời tiết càng dữ dội thì cậu càng vùi đầu sâu hơn, cho cậu một lý do thích hợp để xem Trần Ký là vùng tránh trú an toàn duy nhất của mình. Còn Trần Ký thì cũng ôm cậu thật chặt đúng như ý nguyện của cậu, như thể sợ những phiến lá của cậu sẽ trượt tay rơi xuống đất trước sự tấn công của mưa bão.
Đương nhiên, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi. Khi Lâm Tư Huyền cố mở mắt ra thì ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn đẹp rực rỡ như ngày hôm qua.
Trong phòng có tiếng thu dọn đồ đạc, Lâm Tư Huyền nhác thấy Trần Ký đang bỏ laptop vào trong cặp, theo bản năng hỏi:
– Anh phải đi rồi à?
Hỏi xong mới thấy hối hận, hỏi thế này thì khác nào mình đang để ý chuyện anh có đi hay không.
– Ừ, mười một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747634/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.