Vừa mở mắt dậy là Lâm Tư Huyền đã thấy lâng lâng. Sau chốc lát bần thần, cậu mới phát hiện ra là do chưa đóng cửa sổ.
Tivi trong phòng bệnh vẫn còn, bình truyền dịch vẫn còn, Lâm Tư Huyền nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm tiếng đồng hồ kể từ lần cậu mở mắt dậy trước đó.
Trong không gian yên tĩnh này chợt vang lên tiếng ngáy đinh tai nhức óc đến từ Lâu Thù Vi đang nằm chòng queo trên sô pha. Bình dịch đã cạn, Lâm Tư Huyền lồm cồm ngồi dậy, gọi nó:
– Lâu Thù Vi, Lâu Thù Vi.
Không xi nhê gì hết trơn.
Lâm Tư Huyền cố nhịn cơn đau đầu, trở mình xuống giường, vô tình hất điện thoại của Lâu Thù Vi xuống đất. Sao lúc nào cũng gặp chuyện này vậy trời? Cậu cũng không muốn xâm phạm đời tư của Lâu Thù Vi đâu, nhưng cỡ chữ lớn quá nên cậu vẫn nhìn thấy Lâu Thù Vi đăng bài trên một phần mềm hỏi đáp:
“Tôi có một người bạn, nó lỡ xô vào một người bạn khác, không phải cố ý, chỉ là hai người va vào nhau thôi, hơn nữa bạn tôi cũng không xô mạnh, còn người bạn kia thì không biết làm sao lại té. Nếu người bạn này bị thương nặng thì đây là tội gì? Có bị ‘bóc lịch’ không?”
… Thằng này bị hâm dở à?
Lâm Tư Huyền không chịu nổi nữa, gọi thẳng tên bố nó:
– Lâu Nhất Tường!
Lâu Thù Vi lập tức tỉnh ngay, ngơ ngác nhìn xung quanh, trông mặt mày nghiêm trọng hơn cả người can tội ngộ sát. Sau khi xác định mới nãy chỉ là ảo giác, nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747648/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.