Tống Đại Sơn nghe vậy, vỗ vỗ đầu nàng, “Cái này có gì đâu, rất đơn giản, chúng ta đến nhà có chó con xin một con về nuôi, nuôi dần dần từ nhỏ, đợi đến khi nuôi lớn nuôi quen cũng có thể hộ viện trông nhà.”
Lê Mạn nghe Tống Đại Sơn nói như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, nhà nào nhà nấy ở nông thôn đều nuôi chó để hộ viện trông nhà, nhà bọn họ là gia đình hiếm thấy không có chó. Nàng cũng quên rằng nàng có thể nuôi chó.
Chó ở nông thôn này cũng không phải chó cưng, chó trong thôn này nuôi là chó dữ, có thể trông nhà hộ viện, bình thường trộm cắp vặt đừng mong vào nhà mà tùy tiện.
Hơn nữa, chó trong nhà, cũng có thể làm bạn chơi với trẻ con, trẻ con thích nhất trong nhà có động vật.
Lê Mạn kéo cánh tay Tống Đại Sơn, trong lòng không thể chờ đợi được, “Đại Sơn, vậy chàng mau đi ôm một con ch.ó con về, bây giờ nuôi luôn.”
Thấy Lê Mạn cao hứng, Tống Đại Sơn cũng cười gật đầu, “Được, lát nữa ta sẽ đi xem nhà nào trong thôn có chó nhỏ, có thì ta ôm về.”
Tống Đại Sơn cũng rất cưng chìu Lê Mạn, biết tính tình nàng nóng nảy, bình thường Lê Mạn nói cái gì, đều lập tức đi làm cho nàng. Lúc này cũng vậy, vừa ngồi xuống không bao lâu liền đứng lên, đi vào thôn tìm chó.
Lê Mạn cười cười, cũng đứng dậy đuổi theo, “Ta cũng đi, ta muốn đi chọn chó con.”
Tống Đại Sơn gật đầu, dẫn Lê Mạn đến nhà Phương đại thúc trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747279/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.