Cũng may ông ta tới đây một chuyến, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi trong nhà này, càng thêm tự tin lôi trang nương này về cửa hàng của mình.
Vì vậy, ông ta rất tự tin chờ đợi câu trả lời của Lê Mạn.
Mà Lê Mạn, mặc dù đã có chút suy đoán, nhưng vẫn không nghĩ tới hôm nay là bị thọc gậy bánh xe.
Hóa ra thanh danh của nàng đã truyền nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên, mặc dù rất vui khi có người đánh giá cao tay nghề của mình, nhưng nàng không thể không từ chối ý tốt của ông chủ Từ.
Tuy rằng ở cửa hàng của Nguyệt Nương không có thêm một lượng bạc, nhưng ban đầu là Nguyệt Nương không chút do dự cho nàng một chỗ, còn đặc biệt mở ra cho nàng một phòng trang điểm, thậm chí mỗi một khách nhân vào cửa hàng, Nguyệt Nương đều vì nàng mà kiên nhẫn giới thiệu một phen, lúc này mới làm cho việc kinh doanh trang điểm của nàng luôn tốt.
Hiện tại giữa nàng và Nguyệt Nương, đã không chỉ là đối tác, mà còn là quan hệ bằng hữu tốt, nàng tin tưởng tính cách của Nguyệt Nương, an tâm làm trong cửa hàng của nàng ấy, sẽ không vì một lượng bạc mà vào nhà khác.
Cho nên ngay lập tức, Lê Mạn ngậm ngùi áy náy nhìn ông chủ Từ, "Thật sự ngại quá ông chủ Từ, ta đã đáp ứng Nguyệt Nương một mực làm ở cửa hàng của tỷ ấy, không nghĩ đến sẽ đổi một nhà khác, đa tạ sự ưu ái của ngài.”
Nghe Lê Mạn không chút do dự cự tuyệt, ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747287/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.