Lê Mạn theo lời Triệu thẩm tìm được cửa hàng kia, hỏi thăm ông chủ thì biết Tống Đại Sơn vẫn chưa tới, vì vậy nàng đứng ở một góc không xa cửa hàng nhìn ra ngoài đường, tìm kiếm bóng dáng Tống Đại Sơn.
Lê Mạn đợi tầm một khắc cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Tống Đại Sơn từ xa, nàng định chạy ra thì bỗng ngừng lại.
Tống Đại Sơn có vẻ không ổn.
Chân trái của Tống Đại Sơn hoàn toàn không giống lúc bình thường còn có chút lực, lúc này chiếc chân đó giống như đang lết trên mặt đất, phải dựa vào chân phải kéo đi, chân phải cũng vô lực, cả người lộ vẻ suy yếu kiệt quệ, dường như giây tiếp theo sẽ không còn sức lực nữa.
Ngồi xe trâu tại sao lại thế này?
Nghĩ đến mọi loại khả năng, Lê Mạn có chút nghẹt thở, trong lòng không biết là tư vị gì.
Hắn lừa nàng, căn bản làm gì có xe trâu nào, hắn chính là dựa vào đôi chân tàn tật này đi bộ từ trong thôn đến đây!
Ngồi xe cũng mất một tiếng rưỡi, hắn rút cuộc phải đi bộ bao lâu mới tới đây.
Một khắc này, Lê Mạn không chịu được nữa, nàng chạy ào đến khiến Tống Đại Sơn đứng ngây ra nhìn nàng.
Giọng nói của Lê Mạn có chút không ổn: “Huynh lừa ta đúng không? Căn bản không có xe trâu, là huynh đi bộ tới đây!”
Tống Đại Sơn sắc mặt cứng ngắc, nhất thời không lên tiếng.
Không nói tức là ngầm thừa nhận rồi.
Lê Mạn tức giận đánh hắn một cái, vành mắt đỏ hoe: “Tại sao huynh không biết lo cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747385/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.