Nói chuyện như vậy trên suốt đường đi, Lê Mạn đã biết khá nhiều chuyện của Tống Đại Sơn trước đây, tính theo giờ hiện đại gần một tiếng rưỡi sau, rút cục mới lên đến thị trấn.
Triệu thẩm đi cửa hàng mua vải, thì ra con gái bà tháng sau xuất giá rồi.
Chỉ là Triệu thẩm có vẻ không được vui khi nói về chuyện này, dường như có chút buồn bã.
Lê Mạn khó hiểu hỏi: “Thẩm không nỡ xa con gái sao?”
Triệu thẩm thở dài, không giấu giếm nàng: “Cháu mới đến thôn mình nên không biết, con gái Cầm Hoa của thẩm mấy năm trước không cẩn thận bị lửa đuốc cháy vào mặt, dưỡng mấy năm nay cũng chưa hoàn toàn khôi phục, trên mặt vẫn còn một vết sẹo nhỏ, giờ sắp xuất giá rồi, thẩm không buồn sao được.”
Lê Mạn thắc mắc: “Lẽ nào đối phương không biết trên mặt Cầm Hoa có vết sẹo sao?”
Triệu thẩm lắc đầu: “Cầm Hoa có một thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ đã đính ước với nhau, nó biết trên mặt Cầm Hoa có sẹo, nhưng vẫn yêu thích mà không ghét bỏ, sẵn lòng cưới Cầm Hoa.”
“Vậy thì tốt quá, nếu người kia không ghét bỏ Cầm Hoa, sao thẩm vẫn buồn rầu vậy?”
“Ai, hắn không chê Cầm Hoa nhưng cha mẹ hắn kỳ thực không hài lòng về con bé, nếu không phải hắn thái độ kiên quyết, cửa hôn nhân này cũng không thành. Đến ngày thành thân, cô dì bà bác bên nhà trai đều sẽ đi xem cô dâu mới, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Cầm Hoa nhà ta còn không phải sẽ nói xấu con gái ta, cha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747388/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.