Ngu Thính lại nói thêm "Vứt cả hoa đi”, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu nhìn Nhiễm Linh, nhanh chóng bước qua nàng đi đến trước thang máy và ấn nút xuống tầng.
Nhiễm Linh đứng chết trân tại chỗ, ngây người nhìn bóng lưng của cô, rồi cúi đầu nhìn tấm thiệp chúc mừng bị ném xuống đất, tim nàng như bị kim châm đau đớn.
Rất nhanh, nàng phản ứng lại, không kịp nhặt gì lên, vội vàng chạy theo Ngu Thính. Nhưng cửa thang máy đã đóng lại, Ngu Thính không để lại cho nàng một khoảng trống nào để bước vào, cúi đầu không nhìn nàng lấy một lần.
Ngu Thính đã đi rồi, lạnh lùng và xa lạ, như thể qua một đêm đã biến thành một người khác. Sắc mặt Nhiễm Linh tái nhợt, đôi môi cũng không còn chút máu, nàng đứng không vững, phải dựa vào tường, bó hoa rơi xuống đất.
Thính Thính làm sao vậy? Nàng hoang mang tự hỏi.
Rõ ràng hôm qua mọi thứ vẫn bình thường. Hôm qua, họ vẫn ở bên nhau như thường lệ, thân mật và quấn quýt. Buổi sáng, khi Thính Thính đến công ty, cô còn nhắn tin báo cho nàng biết. Khi Nhiễm Linh thức dậy và trò chuyện với cô, Thính Thính cũng trả lời rất nhanh, lúc bận cũng báo trước cho nàng. Đến giờ nghỉ trưa, cô đã về nhà, họ ôm nhau, hôn nhau, lên giường và ngủ trưa cùng nhau. Khi tỉnh dậy, Nhiễm Linh ngồi trên đùi cô, dạy cô học ký hiệu ngôn ngữ. Có thể nói đó là một trò chơi hôn nhau, mỗi lần học được một ký hiệu, Nhiễm Linh lại hôn cô một cái, nhưng Ngu Thính có quyền tùy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348777/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.