"Về sau những tình huống như vậy chị thật sự không cần chờ tôi, phải ăn cơm đúng giờ, sức khỏe của chị là quan trọng nhất."
Ngu Thính dịu dàng nói với nàng, giữ nguyên tư thế vừa xin lỗi. Đây thật sự là lời nói từ tận đáy lòng, cô không muốn lần sau Nhiễm Linh lại chờ đợi mình, không muốn nàng tổn hại sức khỏe.
Nhưng lần này Nhiễm Linh không đáp lại như thường lệ, có chút bướng bỉnh, mày nhíu lại, ánh mắt đầy oán giận xen lẫn sự lo lắng không thể che giấu, nhìn cô chằm chằm.
Ngu Thính không hiểu.
Chị ấy bị làm sao vậy?
Dì Tống hâm nóng đồ ăn, lần lượt đặt lên bàn, "Mau thử xem, đói bụng rồi phải không? Mấy món này đều là Tiểu Linh tự tay làm đấy, bận rộn cả buổi rồi."
Tự tay làm?
Sau một lúc mới nhận ra, Ngu Thính hiểu rằng Nhiễm Linh không chỉ đơn giản muốn chờ cô cùng ăn cơm, mà nàng đã tự tay nấu ăn để đợi cô về nhà.
Nhìn nàng giống người không bao giờ đụng vào công việc bếp núc...
"Chị Linh giỏi quá, tôi còn chẳng biết nấu ăn." Có lẽ vì cảm giác tội lỗi dâng lên, Ngu Thính chủ động nắm lấy tay Nhiễm Linh, dắt nàng vào phòng ăn.
Bốn món mặn hai món canh, thức ăn được chế biến tinh tế và đẹp mắt, đủ màu sắc và hương vị. Có thể thấy rõ đầu bếp đã rất tâm huyết, nhất định tốn không ít công sức.
Sau khi rửa tay, ngồi vào bàn, Ngu Thính tự động gắp cho Nhiễm Linh một miếng sườn, "Chị Linh ăn trước đi, vất vả rồi~"
Nhưng Nhiễm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348816/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.