"Đây!"
Tống Ngôn Trần thở hồng hộc đưa thùng carton tìm được gần thùng rác đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông đem đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, động tác thành thạo, một phen liền ôm mèo xấu xí trong vũng máu vào thùng carton, vững vàng thỏa đáng bảo vệ vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần vội vàng đuổi theo bước chân đối phương, "Hiện tại chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y sao?"
"Không," người đàn ông từ chối rất nhanh, hơi nhướng mày, đuôi mắt nhướng lên, "Về nhà. ”
Tống Ngôn Trần cứng đờ tại chỗ, có chút không biết làm sao, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, không tin mà xác nhận lại hỏi, "Cái gì, cái gì?"
Người đàn ông liếc mắt, trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, ánh mắt bất động thanh sắc hơi nheo lại, con ngươi đen láy như viên ngọc phát sáng.
"Tôi là bác sĩ thú y."
Tống Ngôn Trần đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là vui vẻ, "Anh ở tòa nhà nào?"
Bước chân người đàn ông dừng lại, đôi môi khẽ nhếch tràn ra khí nóng rực, khóe miệng càng nhếch lên một chút vặn vẹo, "F Đông...."
“... Tầng 13. ”
Nói xong, khóe miệng người đàn ông cong lên càng sâu, tròng mắt đen nhánh hơi chuyển động.
Tống Ngôn Trần chớp chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trùng hợp như vậy?
Tòa nhà F chính là tòa nhà bên cạnh cậu, mà cậu cũng là tầng 13, cách nhau rất gần hai tầng lầu, giả sử cư dân đối diện không kéo rèm cửa sổ, có đôi khi cậu sẽ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-bi-dam-co-chap-cuong-theo-doi/2703362/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.