Đêm trước khi đi Dung Thành, Bùi Cương đã tìm Ngọc Thịnh.
Sau khi đem mối nghi ngờ thanh kiếm báo cho Ngọc Thịnh, Bùi Cường tiện đà nói tiếp: "Ta tương đối cẩn thận, cảm thấy có chút điểm đáng ngờ, nhưng do sắp đi Dung Thành, không thể điều tra rõ ràng, nên đến đây báo cho người biết."
Ngày nào cũng phải đề phòng đã tạo cho Bùi Cương đối với mọi thứ xung quanh đều quan sát đến tinh tế tỉ mỉ, một chút bất cẩn cũng sẽ làm hắn bỏ mạng.
Ngọc Thịnh gõ nhẹ vào mặt bàn, sau một hồi suy nghĩ, ngước nhìn Bùi Cương và hỏi: "Ngươi đã nói với ai về chuyện này?"
Bùi Cương nhẹ nhàng nói "Kiều nhi."
Ngón tay dừng lại một lúc.
Bùi Cương tinh tế liếc nhìn chuyển động của bàn tay Ngọc Thịnh, rồi bình tĩnh nói: "Mặc dù ta không biết Ngô tổng binh kia định làm gì, nhưng ta có thể nhận ra rằng hắn có gương mặt lương nhưng trong tâm là một con thú, bản tính như một con sói. Người này sẽ không bao giờ an phận ở một góc Hoài Châu này."
Ngọc Thịnh chưa bao giờ nói với Bùi Cương rằng Ngô Duy có ý định tạo phản, nhưng Bùi Cương đã dựa vào Ngô Duy hướng Ngọc Duy cầu hôn. Ngọc Thịnh cũng đã phát hiện ra một số manh mối.
Ngọc Thịnh im lặng hồi lâu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm "Ngươi có lẽ đã đoán ra, ta liền sẽ nói cho ngươi sự tình, nhưng ta chỉ có thể nói một nửa."
Nhìn vẻ mặt Ngọc Thịnh lộ ra vẻ nghiêm túc, Bùi Cương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-va-ma-no/49988/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.