- Bổn vương đọc sách ít, ngươi đừng lừa bổn vương, chỉ với tu vi rác rưởi như ngươi… một ngón tay của U Minh Nữ cũng có thể giết ngươi.
Minh Vương không tin nói.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết co rụt lại, anh bạn này không dễ lừa a.
Nhưng ngay sau đó Nam Cung Vô Khuyết lại dựa sát lại, bắt đầu líu ríu không ngừng, dọa Minh Vương sợ sửng sốt.
Người trẻ tuổi hiện tại, thật quá ghê gớm!
- Đúng rồi anh bạn, ngươi xưng hô thế nào? Tại hạ Nam Cung Vô Khuyết, lão đại đương nhiệm của gia tộc Nam Cung Thiên Lam Thành!
Hỏi tên sao?
Khóe miệng Minh Vương nhếch lên bí hiểm, đôi mắt sâu xa, lạnh lùng nói:
- Tại hạ Minh Vương Nhĩ Cáp, nhân xưng chủ Minh Khư!
- Minh Vương Nhĩ Cáp! Cái tên thật khó đọc, về sau gọi Tiểu Cáp đi!
Nam Cung Vô Khuyết sờ cằm, nghĩ một chút nói.
Minh Vương không chút biểu tình nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
Tiểu Cáp? Tiểu Cáp em gái ngươi!
Hắn là Minh Vương, Minh Vương uy chấn Minh Khư! Ngươi gọi ta là Tiểu Cáp?
Ngươi xác định không phải tên hề con chó ghẻ mời đến?
Trong phòng bếp, mùi hương bay ra.
Một thân ảnh gầy yếu chậm rãi ra khỏi phòng bếp, trong tay còn bưng món ăn nóng hôi hổi.
Bộ Phương đi đến chỗ của Nam Cung Vô Khuyết, đặt phần Phật Nhảy Tường này trước mặt hắn.
- Hắc… Phật Nhảy Tường của lão Bộ, thật khiến người ta hoài niệm!
Nam Cung Vô Khuyết chép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-thuc-gia-o-di-gioi/1925947/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.