Vân Quỳ có hơi bất ngờ, vì sao đột nhiên hắn lại nhắc đến Lục hoàng tử. Không lẽ vừa nãy trong điện, Lục hoàng tử lén nhìn nàng bị hắn phát hiện?
「Vậy ngài ấy muốn ta đồng ý, hay là không muốn?」
Vân Quỳ chớp chớp mắt: “Điện hạ muốn giữ nô tỳ lại không?”
Thái tử lạnh lùng nói: “Cô đang hỏi ngươi, ngươi không trả lời thẳng, còn hỏi ngược lại cô, đó là bất kính.”
「Ha ha, bất kính.」
Thái tử nghe thấy tiếng cười vô cớ trong lòng nàng, sắc mặt trầm xuống.
「Lúc ta sờ cơ n.g.ự.c ngài thì có kính không? Lúc ta đè ngài xuống giường thì có kính không? Lúc ta cưỡng hôn ngài thì có kính không? Ha ha ha ha…」
Thái tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Vân Quỳ nghĩ ngợi, nụ cười trong lòng chợt tắt ngấm.
「Chẳng lẽ Thái tử điện hạ ghét bỏ ta, muốn đuổi ta đi sao!」
「Không được, nếu Hoàng hậu nương nương biết ta làm việc không tốt, giờ còn đi gây họa cho con trai bà ta, bà ta nhất định sẽ g.i.ế.c ta!」
「Thôi vậy, cứ ôm chặt bắp đùi Thái tử điện hạ trước đã…」
Thái tử: 「…」
Hóa ra nàng chỉ bất đắc dĩ phải chọn cái ít tệ hại hơn, miệng thì nói trung thành tận tụy, thực chất lại là một con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa.
Thái tử lạnh mặt quay người bỏ đi.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Vân Quỳ vội vàng lẽo đẽo theo sau: “Ây, nô tỳ chỉ nguyện theo hầu điện hạ!”
Từ đầu đến cuối Thái tử không hề nhìn nàng một cái.
Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ trơ mắt nhìn hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763469/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.