“Điện hạ, ngài…”
Bỗng nhớ ra đây không phải là điện Thừa Quang, hắn cũng không cần phải lên triều, mà thứ nàng vừa gối đầu trong giấc mơ, chính là lồng ng.ực rắn chắc đầy đặn của người đàn ông.
「Thật cường tráng.」
Trong đầu vô thức hiện lên câu này, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người đàn ông trầm đục nóng bỏng, nàng ngẩn người, chợt nhận ra một điều –
Hắn biết đọc tâm!!
Vân Quỳ ôm đầu lắc lắc, vừa định lật người tránh xa, đầu gối vừa nhấc lên đã vô tình chạm phải một vật, tựa như mãnh thú trong bóng tối chợt tỉnh giấc, nhe răng múa vuốt đ.â.m sầm vào chiếc lồng giam cầm nó.
「Lớn… lớn quá.」
Đây cũng là một ý nghĩ vô thức.
Trước kia khi chưa biết hắn có thể đọc tâm, mỗi ngày nàng đều như kích hoạt nhiệm vụ mà thầm cảm thán ba trăm lần trong lòng. Điều đó gần như đã trở thành bản năng, dẫn đến bây giờ não chưa phản ứng thì những ý nghĩ dơ bẩn không thể nói ra ngoài kia đã không chút che đậy mà nhảy ra.
Hai má nàng nóng rực, nhớ tới điều gì đó, vội vàng đổi đề tài: “Bệnh đau đầu của điện hạ đỡ hơn chưa?”
Thái tử không lộ vẻ gì đáp: “Vẫn chưa khỏi hẳn.”
Vân Quỳ nhất thời hoảng hốt: “Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
Yết hầu Thái tử khẽ động: “Hà Bách Linh nói, cô dương nhiệt quá thịnh, hoả bị tích tụ bên trong cơ thể, cần phải phát tiết.”
Vân Quỳ không hiểu hai câu đầu, nhưng lại nghe hiểu chữ “phát tiết”.
“Vậy thì?”
Ánh mắt Thái tử trầm xuống, hơi thở nóng rực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763617/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.