「Vết thương rách ra rồi đừng miễn cưỡng quá được không!」
「Còn nữa! Ngài tự chảy máu, có thể đừng làm bẩn quần áo của ta không!」
Sắc mặt Thái tử trầm xuống: “… Cô nghe thấy rồi.”
Vân Quỳ hung hăng ném chiếc áo lót bị xé rách lên người hắn, “Nghe thấy thì sao chứ?!”
Mắng xong vẫn cam chịu nhận mệnh băng bó lại vết thương cho hắn. Lưng nàng đau nhức, chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, vừa định xuống giường rửa mặt, lại bị hắn giữ chặt lại.
Thái tử: “Quay người lại ngồi, cô không chạm vào ngươi.”
Vân Quỳ: “…”
「Ta liều mạng với người thể lực tốt như các người!」
Thái tử nhìn tấm lưng trắng nõn như cánh bướm kia, nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được, mạnh mẽ kéo người vào lòng.
…..
Đêm qua Tần Qua đã mời một vị đại phu nổi tiếng khắp Phủ Bình Châu đến, vất vả lắm nửa đêm mới kéo được người dậy khỏi giường. Kết quả khi đưa người đến Tùng Viên, Tào Nguyên Lộc lại nói tạm thời không cần, mời đại phu đó ở lại Tùng Viên, vốn định sáng sớm hôm nay sẽ bắt mạch lại cho Thái tử. Thế nhưng đợi mãi, từ sáng sớm đến giờ Tỵ, rồi từ giờ Tỵ đến giữa trưa, mãi vẫn không thấy Thái tử xuất hiện.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ điện hạ khỏe mạnh như vậy, chắc hẳn bệnh đau đầu đã đỡ hơn nhiều. Ông ấy đành đưa bạc, mời vị đại phu kia về trước.
Đại phu kia chỉ còn cách mang theo đôi mắt đỏ ngầu và hai quầng thâm đen rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763618/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.