🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

「Vết thương rách ra rồi đừng miễn cưỡng quá được không!」

「Còn nữa! Ngài tự chảy máu, có thể đừng làm bẩn quần áo của ta không!」

Sắc mặt Thái tử trầm xuống: “… Cô nghe thấy rồi.”

Vân Quỳ hung hăng ném chiếc áo lót bị xé rách lên người hắn, “Nghe thấy thì sao chứ?!”

Mắng xong vẫn cam chịu nhận mệnh băng bó lại vết thương cho hắn. Lưng nàng đau nhức, chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, vừa định xuống giường rửa mặt, lại bị hắn giữ chặt lại.

Thái tử: “Quay người lại ngồi, cô không chạm vào ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

「Ta liều mạng với người thể lực tốt như các người!」

Thái tử nhìn tấm lưng trắng nõn như cánh bướm kia, nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được, mạnh mẽ kéo người vào lòng.

…..

Đêm qua Tần Qua đã mời một vị đại phu nổi tiếng khắp Phủ Bình Châu đến, vất vả lắm nửa đêm mới kéo được người dậy khỏi giường. Kết quả khi đưa người đến Tùng Viên, Tào Nguyên Lộc lại nói tạm thời không cần, mời đại phu đó ở lại Tùng Viên, vốn định sáng sớm hôm nay sẽ bắt mạch lại cho Thái tử. Thế nhưng đợi mãi, từ sáng sớm đến giờ Tỵ, rồi từ giờ Tỵ đến giữa trưa, mãi vẫn không thấy Thái tử xuất hiện.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ điện hạ khỏe mạnh như vậy, chắc hẳn bệnh đau đầu đã đỡ hơn nhiều. Ông ấy đành đưa bạc, mời vị đại phu kia về trước.

Đại phu kia chỉ còn cách mang theo đôi mắt đỏ ngầu và hai quầng thâm đen rời đi.

Vân Quỳ ngủ một giấc đến tận chiều tối mới uể oải tỉnh lại.

Tứ chi đau nhức dữ dội, đầu gối mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi.

Đêm qua đi dạo phố vốn đã rất mệt, sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, mãi mới ngủ được hai canh giờ vào ban đêm, ban ngày lại bị hắn giày vò hết lần này đến lần khác. Nếu không phải bụng đói cồn cào thì ngay cả động đậy nàng cũng không muốn.

Hoài Trúc bưng bữa tối vào cho nàng, thấy dáng vẻ nàng tả tơi thảm hại như vậy, ngay cả nàng ấy cũng thấy thương xót.

Dù sao cô nương không giống như các nàng từ nhỏ đã luyện võ, thân thể khoẻ mạnh. Hoài Trúc tuy chưa từng đích thân trải qua chuyện kia, nhưng khi làm nhiệm vụ thường lui tới thanh lâu kỹ viện, ngõ hẻm đèn tối nên cũng đã thấy không ít.

Đàn ông trẻ tuổi bình thường kiên trì một nén hương đã là giỏi lắm rồi. Huống chi là những kẻ bụng phệ, đi lại khó khăn như quan lại phú thương, dù dùng hết cả đồ chơi tình ái, cũng chỉ được một chén trà là xìu.

Người long tinh hổ mãnh như điện hạ, thật sự là chưa từng nghe thấy.

Haizz, cô nương thật đáng thương.

Vân Quỳ ăn hết hai bát cơm lớn mới khôi phục được ít sức lực đã tiêu hao.

Hoài Trúc nói: “Cô nương yên tâm, tối nay điện hạ ra ngoài tra án, chắc là không về đâu.”

Vân Quỳ cảm động rơi nước mắt.

Quả đúng là tin tức tốt lành khiến người ta phấn chấn!

Có điều người này tinh lực quá dồi dào, hôm nay người bỏ ra sức lực phần lớn vẫn là hắn, nàng ngồi động đậy hai cái đã không xong, cuối cùng gần như mệt lả. Kết quả vậy hắn mà còn có thể chạy ra ngoài thức đêm tra án, quả thực… khiến người ta thán phục.

Ăn xong bữa tối, Vân Quỳ đọc sách một lát trước khi ngủ để bổ sung kiến thức. Cuối cùng không chịu nổi đau lưng, nàng lại nằm đến tận giữa trưa ngày hôm sau, sau đó mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại.

Nhóm người Thái tử vẫn chưa về, ngược lại Hoài Thanh đến nhắc nhở: “Hộ giáp cô nương tặng cho điện hạ chắc là đã làm xong rồi.”

Nhắc đến hộ giáp, lúc mới nghe Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, một lát sau mới vỗ đầu nhớ ra, hóa ra là nói đến cái dây xích vàng kia.

Hoài Thanh tin chắc rằng nếu hộ giáp kia được đưa tới kịp thời, điện hạ và cô nương tuyệt đối sẽ không cãi nhau, cho nên vừa hết kỳ hạn hai ngày, Hoài Thanh lập tức đến nhắc nhở.

Hoài Trúc cũng cảm thấy nếu không đưa đồ tới, cô nương sẽ bị điện hạ giày vò c.h.ế.t mất!

Bản thân Vân Quỳ cũng rất tò mò, không biết sau cùng cái dây xích vàng kia sẽ được làm thành hình dạng gì.

Nàng cố gắng chống đỡ cơn đau lưng mệt mỏi, kiên trì đến tiệm vàng một chuyến.

Nhưng khi chưởng quầy của cửa hàng vàng tự tin đưa thành phẩm cho nàng xem, Vân Quỳ gần như ngây người.

“Ngài… có phải là có chút hiểu lầm về bốn chữ ‘bảo vệ điểm yếu’ không?”

Chưởng quầy cười gian xảo: “Cái vòng này vừa vặn bảo vệ cổ, hai miếng vàng khảm đá quý trước n.g.ự.c vừa vặn bảo vệ ngực, vòng vàng vụn quanh eo vừa có thể bảo vệ bụng, lại không ảnh hưởng đến hành động…”

Vân Quỳ tưởng tượng cái dây xích vàng này đeo trên thân hình cường tráng rắn rỏi của Thái tử điện hạ, quả thực… Nàng chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, tiếp theo mũi nóng lên, một dòng ấm áp không kiểm soát được chảy ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.