Hoài Thanh đứng gần nhất, nhanh tay lẹ mắt lấy khăn tay ra lau cho nàng.
Hoài Trúc vội hỏi: “Cô nương sao vậy?”
Vân Quỳ xoa mũi, đợi đến khi không chảy m.á.u nữa, mới ngại ngùng cười: “Ta không sao, chỉ là trời hanh khô quá nên bị nóng trong…”
Chưởng quầy cửa hàng vàng ngược lại cười đầy ẩn ý: “Cô nương yên tâm, đây là thứ tốt, được các bậc quý nhân vô cùng yêu thích, cô nương về thử một lần sẽ biết mùi vị ngay.”
Hoài Thanh và Hoài Trúc đều là người luyện võ, không nhìn ra sợi dây xích này có chức năng bảo vệ yếu hại gì, hơn nữa thứ này càng nhìn càng giống… đồ dùng để gợi hứng thú trong phòng.
Điện hạ thân thể cao quý, sao lại dùng thứ như vậy?
Hai người đều đang chờ quyết định của Vân Quỳ. Nếu cô nương không muốn, lại ngại không tiện từ chối, họ sẽ sẵn sàng rút đao, nhất định phải đòi lại ba trăm lượng bạc kia.
Vân Quỳ ngắm nghía sợi dây xích vàng, lặng lẽ đỏ mặt.
Mặc dù, hình như… không phải hiệu quả nàng muốn, nhưng cũng tại nàng không nói rõ ràng, thấy người khác đặt làm dây xích vàng, cứ thế hồ đồ ỡm ờ đồng ý, khiến chưởng quầy và thợ kim hoàn hiểu lầm ý định ban đầu của nàng.
Nhưng bạc đã đưa rồi, vậy thì chỉ có thể… miễn cưỡng nhận lấy.
Thật ra nàng cũng khá muốn nhìn điện hạ đeo sợi dây xích này. Nhưng rất có thể, hắn không những không muốn, thậm chí còn phạt nàng… nghĩ đến đây, eo nàng đã bắt đầu đau nhức âm ỉ.
Tuy nhiên nghĩ lại, bây giờ họ là bạn giường, nàng làm thuốc giải cho hắn, hắn phải dùng nhan sắc để đổi, thỏa mãn mọi nhu cầu của nàng, như vậy mới công bằng! Lợi ích hắn đều chiếm hết, dựa vào đâu chứ!
Vân Quỳ xoa tay, lập tức quyết định mang dây xích vàng này đi.
Ra khỏi cử hàng vàng, Vân Quỳ đang tính toán làm thế nào để lừa Thái tử điện hạ đeo dây xích, chợt bị một trận ồn ào chửi mắng cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhìn theo tiếng động thì thấy trước thanh lâu đối diện có mấy tên bảo kê đang vây quanh một người đàn ông mặc áo vải bố xanh ngắn, đánh đ.ấ.m túi bụi. Người bị đánh toàn thân đầy máu, ôm đầu co rúm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng r.ên rỉ đau đớn.
Hoài Thanh, Hoài Trúc nhíu mày, lập tức bảo vệ Vân Quỳ đi đường vòng tránh xa.
Người đàn ông bị đánh kia ôm đầu chạy trối chết, thông qua khe hở thoáng nhìn thấy gương mặt của người con gái trước mặt, hắn ta không nhịn được gọi lớn: “A Quỳ? Có phải là muội không?”
Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc này, tim Vân Quỳ chợt thắt lại, hai chân như bị rót chì đứng im tại chỗ.
Trái tim như bị d.a.o nhọn rạch một đường, ký ức đã lâu không chạm đến ùa về từng chút một.
“A Quỳ, muội ở nhà ta, sau này chính là vợ ta, ta véo má muội thì sao?”
“Người ta mắng cũng không sai, mẹ muội là người lẳng lơ nổi tiếng khắp vùng, chửa hoang sinh ra con gái, bị người ta vứt bỏ, mới xấu hổ trốn đến nương nhờ cha mẹ ta. Nhà ta chịu chứa chấp muội, đó là ơn cứu mạng, tất cả đều phải trả hết, biết chưa?”
“Nếu muội chịu cho ta hôn một cái, ta sẽ nói vài lời tốt đẹp với Chu viên ngoại, bảo ông ta đối tốt với muội hơn, sau này cho muội ăn thịt, cho muội tiền tiêu.”
…
Ký ức thời thơ ấu ùa về trong tâm trí, toàn thân Vân Quỳ lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm. Nàng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người xưa nữa, nhưng ánh mắt vẫn vô thức quay lại.
Người đang bị đánh trên đất kia khuôn mặt bầm dập, đôi mắt đục ngầu gắt gao nhìn nàng, vẻ kích động lộ rõ trên mặt: “A Quỳ, đúng là muội! Muội ở đây? Đợi đã, muội đừng đi!”
Hắn ta lại chắp tay vái đám bảo kê xin tha: “Mấy vị đại ca, đây là muội muội ta! Là muội muội ruột! Các huynh rộng lượng cho ta hai ngày, nhất định ta sẽ trả hết nợ cho các huynh! Các huynh xem, muội muội ta ăn mặc lộng lẫy thế này, trong tay chắc chắn có tiền!”
Đám bảo kê nhìn Vân Quỳ, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh còn có thị nữ đi theo, mấy người nhìn nhau, cuối cùng cũng dừng tay lại.
Hoài Thanh hỏi: “Cô nương quen người này ạ?”
Gương mặt Vân Quỳ cứng đờ nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất. Dù đã cách mấy năm, nhưng cẩn thận nhận diện vẫn có thể nhận ra những đường nét quen thuộc kia.
Là người anh họ đã bảy năm không gặp của nàng, Thích Thành Nghiệp.
Thích Thành Nghiệp khó khăn bò dậy, chân phải hình như hơi khập khiễng, mặt cũng bầm tím, nửa khuôn mặt râu ria xồm xoàm, vết m.á.u và bụi đất dính trên khóe miệng, trông vô cùng thảm hại, nhưng dung mạo lại không khác xưa là bao.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.