Hắn ta đánh giá Vân Quỳ từ trên xuống dưới, nha đầu này lớn hơn một chút so với hồi nhỏ, ngũ quan không thay đổi nhiều, tám chín tuổi đã là mỹ nhân. Hồi bé nàng gầy gò nhỏ nhắn, bây giờ là một thiếu nữ trưởng thành, mặc một thân áo váy thêu hoa màu hạnh phấn, da trắng như tuyết pha hồng, bộ ng.ực đầy đặn. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
Hắn ta lảo đảo đứng dậy tiến lên, định nắm lấy cánh tay nàng, nhưng lại bị chuôi kiếm của Hoài Thanh cản lại.
Thích Thành Nghiệp thấy nàng đi từ cửa hàng vàng ra, bên cạnh lại có hai thị nữ đeo kiếm. Một trong hai thị nữ cầm một hộp gấm dài hai thước, bên trong chắc chắn là đồ trang sức vàng vừa mua, quả nhiên là có tiền đồ.
Hắn ta nheo mắt, mặt đầy nụ cười lấy lòng: “A Quỳ, ta là biểu ca đây! Muội còn nhớ ta không? Nhà ta nuôi muội mười năm, bây giờ muội có tiền đồ rồi, biểu ca có việc gấp cầu xin, muội nhất định sẽ giúp biểu ca đúng không?”
Thấy bộ dạng thảm hại của hắn ta, trong lòng Vân Quỳ không hề có một chút đồng tình hay tiếc nuối nào.
Đàn ông nhà này háo sắc ham mê cờ bạc, nghiện rượu như mạng. Mợ thì keo kiệt hám lợi, lười biếng thành tính, trước đây từng mong bán nàng với giá tốt để bù đắp cuộc sống cả nhà.
Không biết lúc nàng vừa bỏ trốn bọn họ sẽ lo lắng đến mức nào, tức giận đến mức nào.
Sau khi trốn khỏi cái nhà đó, nàng cũng từng nghĩ đến cuộc sống của họ sẽ ra sao. Giờ phút này nhìn thấy Thích Thành Nghiệp lang thang trên phố, bị người ta đánh đập, nàng không hề bất ngờ.
Vân Quỳ không muốn gặp lại người này, cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ, lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi.”
Lời này là nói với Thích Thành Nghiệp, cũng là vạch rõ giới hạn với hắn ta trước mặt đám bảo kê.
Đám bảo kê nghe thấy lời này, lại thấy nàng xoay người bỏ đi, lập tức hô hào đánh g.i.ế.c tiến lên, áp giải Thích Thành Nghiệp xuống đất. Một người vung nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt hắn, người kia giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.
Thích Thành Nghiệp đau đến toàn thân co giật, miệng la hét chửi rủa: “A Quỳ! Ngươi đừng có vong ân bội nghĩa! Sống sung sướng rồi quên mất ai nuôi ngươi lớn rồi hả! Bây giờ ngươi làm thiếp cho nhà nào? Người ta có biết mẹ ngươi là hạng người gì không, có biết ngươi từng hứa gả cho ai không!”
Vân Quỳ siết chặt nắm tay, quay đầu lại lạnh giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Thích Thành Nghiệp miệng đầy máu, mặt mày đau đớn dữ tợn. Thấy nàng cuối cùng cũng quay lại, hắn ta lại cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Ngươi cho ta mượn ít tiền, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi mua mấy món trang sức đâu nhỉ?”
Vân Quỳ nghĩ cũng biết, tiền trong nhà đã bị hắn ta thua sạch, bây giờ rơi vào cảnh này, cũng là đáng đời hắn ta.
Nhìn lại bộ mặt của người này, nàng gần như ghê tởm đến tận xương tủy: “Khi còn sống mẹ ta đã đưa tiền cho cậu, đây là chính ta nghe thấy. Sau này ta lớn hơn một chút, lúc chiều cao còn chưa bằng cái bàn, đã phải đi bưng trà rót nước, giặt quần áo kiếm tiền. Tiền mẹ ta cho, cộng thêm tiền ta tự kiếm cũng đủ để nuôi sống bản thân, thậm chí còn bị ngươi và cậu trộm mất không ít. Từ khi mợ muốn đưa ta làm thiếp cho viên ngoại, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà ngươi rồi…”
“Ngươi nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt?” Nàng chưa nói xong đã bị Thích Thành Nghiệp thô tục cắt ngang, “Ngươi thanh cao, không nguyện làm thiếp cho viên ngoại, bây giờ chẳng phải cũng làm thiếp cho người ta sao? Ngay cả gia đinh nữ cũng thuê cho ngươi, sao, lão gia nhà ngươi quản chặt, sợ ngươi ra ngoài lén lút với người khác à?”
Vân Quỳ chưa kịp phản bác thì Hoài Thanh đã ra tay trước, một cước đạp ngã gã đàn ông vừa thoát ra khỏi đám bảo kê kia, rồi lại giẫm mạnh lên mặt hắn nghiến nghiến.
Thích Thành Nghiệp lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi, răng cũng bị va gãy hai chiếc.
Máu me trong miệng hắn ta văng tung tóe: “Dù ngươi g.i.ế.c ta cũng không xoá được những chuyện quá khứ! Huống hồ giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám g.i.ế.c người sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không để lại tiền, thì đừng hòng sung sướng về làm thiếp nữa! Mẹ ngươi không biết liêm sỉ, ngươi cũng là con hồ ly tinh, chỉ cần ta nói một câu với lão gia nhà ngươi, sau này đừng ai mong có ngày lành!”
Không ít dân chúng xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào kéo đến xem náo nhiệt. Hoài Thanh và Hoài Trúc nhìn nhau, trong mắt đều thoáng hiện sát khí.
Thấy sát ý trong mắt hai người, toàn thân Thích Thành Nghiệp run lên dữ dội, giọng điệu lại mềm mỏng: “A Quỳ tốt bụng, ngươi cho ta ít bạc, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi làm vài món trang sức đâu nhỉ?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.