Vân Quỳ siết chặt ngón tay, nghiến răng nói: “Chúng ta đi, không cần để ý đến hắn ta…”
Nàng không có quyền lực lớn đến vậy, dám giữa ban ngày ban mặt g.i.ế.c người trên phố. Nàng càng không muốn làm lớn chuyện, dẫn đến quan binh và nhiều dân chúng kéo tới hơn, cuối cùng lại để Thái tử điện hạ phải thu dọn tàn cuộc cho nàng.
Từ tận đáy lòng, thậm chí nàng còn không muốn hắn biết chuyện này.
Khó khăn lắm mới xuất cung một chuyến, một cung nữ thị tẩm nhỏ bé như nàng lại gây ra chuyện xấu hổ như vậy… Dù điện hạ có sủng ái nàng, cũng không muốn để ý đến những chuyện dơ bẩn này.
Thế nhưng người ta thường càng sợ điều gì, điều đó lại càng đến.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn uy nghiêm lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Đồng tử Vân Quỳ co rút lại, tim cũng hẫng một nhịp theo đó.
Tần Qua và Triệu Việt mở đường, xua đuổi dân chúng đang vây xem.
Thích Thành Nghiệp bị Hoài Thanh giẫm dưới chân, miệng chửi rủa càng dữ hơn: “Giết người rồi! Con tiện tỳ này muốn g.i.ế.c biểu ca nó! Người đâu…”
Chưa nói xong, miệng đã bị người ta nhét chặt khăn. Tần Qua quen tay trói người xuống đất, nhấc cánh tay phải hắn ta lên vặn mạnh, lập tức vang lên tiếng trật khớp xương răng rắc. Thích Thành Nghiệp nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gân xanh nổi lên, tiếng gào thét nghẹn ứ trong cổ họng không thốt ra được.
Sau đó Tần Qua lại dùng thủ pháp tương tự, tháo khớp cánh tay còn lại của hắn ta, bẻ gãy hai chân hắn ta, toàn thân Thích Thành Nghiệp co giật run rẩy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Dân chúng xung quanh sợ hãi đến hồn phi phách tán, vội vàng tránh xa. Mấy tên bảo kê vừa nãy đánh hội đồng thấy rõ thủ đoạn tàn nhẫn của hộ vệ kia, trong lòng không khỏi kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông cao lớn uy nghiêm phía sau hắn.
Người đến mặc một thân trường bào màu đen thêu chỉ vàng, chậm rãi bước ra từ đám đông, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bề trên bẩm sinh, áp bức người khác đến nghẹt thở.
Thái tử bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống Thích Thành Nghiệp đang nằm bệt dưới đất, lộ ra vẻ ghê tởm như nhìn một vũng bùn nhơ nhớp, sau đó chậm rãi mở miệng: “Đưa đi, ta có lời muốn hỏi.”
Móng tay Vân Quỳ cắm sâu vào lòng bàn tay, thân thể cũng khẽ run rẩy.
「Hỏi chuyện… hỏi chuyện gì?」
「Chẳng lẽ ngài ấy nghe thấy mấy câu thô tục vừa nãy của Thích Thành Nghiệp, muốn xác nhận lại lần nữa?」
Nàng không biết hắn nghe được bao nhiêu, nhưng chắc là những gì cần nghe cũng đều đã nghe thấy rồi. Nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, muốn trốn chạy thật xa.
Cái gì mà “dâm phụ”, “từng hứa gả”, “con tiện tỳ”… đó đều là điều cấm kỵ của hắn.
Nàng chỉ mới gặp Lý Mãnh một lần, nói vài câu mà hắn đã nổi trận lôi đình. Huống hồ hôm nay bị người ta dùng những lời lẽ dơ bẩn nhục mạ giữa phố như vậy.
Tần Qua giải thích ý định với đám bảo kê, đương nhiên không nhắc đến thân phận Thái tử, chỉ đưa ra bài tử thị vệ đại nội. Đám bảo kê tự biết không dám đắc tội, lại sợ những thủ đoạn hắn vừa dùng với Thích Thành Nghiệp nên chỉ đành giao người cho họ mang đi trước.
Vân Quỳ cúi đầu, khóe mắt liếc thấy Thái tử xoay người, chậm rãi bước về phía nàng.
Nàng siết chặt nắm tay, im lặng chờ đợi cơn bão táp sắp ập đến.
Thế nhưng nàng không đợi được sự trừng phạt lạnh lẽo như tưởng tượng, mà thấy hắn chậm rãi bước đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Sau này ai dám khinh thường nàng, không cần nhẫn nhịn, cũng không cần cân nhắc hậu quả, bất kể là ai, dù có đánh c.h.ế.t ngay trên phố, cũng có cô chống lưng cho nàng.”
Tim nàng đập mạnh một tiếng, ngước đôi mắt hạnh ướt át nhìn hắn, đối diện với đôi mắt đã thu lại vẻ sắc bén lạnh lùng, gần như có thể gọi là dịu dàng kia.
Nàng chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ngàn vạn lời nghẹn ứ trong lòng, một chữ cũng không thốt ra được.
「Điện hạ, đừng tin lời hắn…」
Nàng khẽ cầu xin trong lòng.
Điện hạ muốn hỏi chuyện, nhất định là muốn hỏi những chuyện liên quan đến nàng, cái miệng của Thích Thành Nghiệp có thể nói ra lời hay ho gì chứ? Vừa nãy nàng đã lĩnh giáo rồi, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, nhất định là nhục mạ mẹ, nhục mạ nàng…
Thái tử thở dài một tiếng, tiến lên ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, khẽ nói bên tai nàng: “Yên tâm, cô có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, tất nhiên cũng nghe thấy của hắn ta.”
Vân Quỳ được bàn tay ấm áp của người đàn ông vỗ về, thân thể căng thẳng mới hơi thả lỏng.
Thái tử ra lệnh cho Hoài Thanh, Hoài Trúc: “Đưa phu nhân về trước.”
Giọng hắn không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ.
Đầu óc Vân Quỳ ong ong, hồi lâu sau mới phản ứng kịp, hắn vừa gọi nàng bằng danh xưng gì.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.