Vân Quỳ siết chặt ngón tay, nghiến răng nói: “Chúng ta đi, không cần để ý đến hắn ta…”
Nàng không có quyền lực lớn đến vậy, dám giữa ban ngày ban mặt g.i.ế.c người trên phố. Nàng càng không muốn làm lớn chuyện, dẫn đến quan binh và nhiều dân chúng kéo tới hơn, cuối cùng lại để Thái tử điện hạ phải thu dọn tàn cuộc cho nàng.
Từ tận đáy lòng, thậm chí nàng còn không muốn hắn biết chuyện này.
Khó khăn lắm mới xuất cung một chuyến, một cung nữ thị tẩm nhỏ bé như nàng lại gây ra chuyện xấu hổ như vậy… Dù điện hạ có sủng ái nàng, cũng không muốn để ý đến những chuyện dơ bẩn này.
Thế nhưng người ta thường càng sợ điều gì, điều đó lại càng đến.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn uy nghiêm lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Đồng tử Vân Quỳ co rút lại, tim cũng hẫng một nhịp theo đó.
Tần Qua và Triệu Việt mở đường, xua đuổi dân chúng đang vây xem.
Thích Thành Nghiệp bị Hoài Thanh giẫm dưới chân, miệng chửi rủa càng dữ hơn: “Giết người rồi! Con tiện tỳ này muốn g.i.ế.c biểu ca nó! Người đâu…”
Chưa nói xong, miệng đã bị người ta nhét chặt khăn. Tần Qua quen tay trói người xuống đất, nhấc cánh tay phải hắn ta lên vặn mạnh, lập tức vang lên tiếng trật khớp xương răng rắc. Thích Thành Nghiệp nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gân xanh nổi lên, tiếng gào thét nghẹn ứ trong cổ họng không thốt ra được.
Sau đó Tần Qua lại dùng thủ pháp tương tự, tháo khớp cánh tay còn lại của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763621/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.