Trở lại Tùng Viên, tâm trí Vân Quỳ vẫn còn rối như tơ vò. Nửa ngày ngắn ngủi mà bao phen sóng gió, đến tận giờ phút này, nhịp tim nàng vẫn còn dồn dập không yên.
Những lời lẽ cay nghiệt của Thích Thành Nghiệp, nàng đã nghe quen tai từ thuở ấu thơ. Nó giống như vết thương đã lên sẹo bao năm, nay lại bị người ta nhẫn tâm cậy ra hết lần này đến lần khác, đau đến tê dại. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn chai sạn trước những lời mắng nhiếc, sỉ nhục ấy.
Ngẫm cho cùng, có lẽ là ông trời thấy nàng sống quá yên ổn, nên cố tình đẩy nàng trở về vũng bùn lầy, để nàng nhìn rõ nguồn gốc của mình. Bởi vậy hôm nay mới để nàng chạm mặt Thích Thành Nghiệp.
Dù đã nhập cung, làm cung nữ, có tên mới, bắt đầu một cuộc sống khác, nàng vẫn mãi là A Quỳ của ngày xưa.
Khép đôi mắt lại, trong đầu nàng chỉ toàn là những ký ức tủi nhục thời thơ ấu.
Bị lũ trẻ hàng xóm vây quanh chửi rủa là đồ con hoang, phải giặt quần áo thuê kiếm sống, mụ chủ nhà kia ghét bỏ nàng xuất thân không sạch sẽ, nhất quyết không cho nàng giặt. Rồi còn cả những tiếng “con tiện tì nhỏ” đầy ác ý của mợ, đến cả người anh họ cũng học theo, từ bé đã quen miệng gọi nàng như thế…
Mãi cho đến khi liều mình trốn thoát khỏi cái địa ngục ấy, nàng mới như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọc, dù bờ bến ấy cũng đầy rẫy chông gai, nhưng vẫn còn tốt đẹp hơn gấp bội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763622/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.