Quả nhiên con người ta nên sớm nhận rõ thân phận của mình, không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào không thực tế. Nếu không sẽ bị sự sủng ái ngắn ngủi che mờ mắt, từng bước nuôi lớn lòng tham, cuối cùng giống như nàng bây giờ, lo được lo mất, chẳng nắm được gì.
Thôi vậy, như thế này cũng tốt.
Dù sao nàng cũng đã ngủ với người đàn ông anh vũ bất phàm nhất trên đời, đã hưởng thụ sắc đẹp tuyệt đỉnh của nam nhân, cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Mất thì cứ mất thôi, điện hạ vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về nàng.
……
Phía sau núi Tùng Viên, một gian hình phòng tạm thời được dựng lên. Thích Thành Nghiệp vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Triệu Việt đã đem tất cả những tin tức thu thập được từ đám tú bà và những người biết chuyện khác báo cáo đầy đủ.
“Người này tên là Thích Thành Nghiệp, quê ở Khai Dương, Sơn Đông. Ba năm trước mất cha, năm ngoái lại mất mẹ. Hắn ta là kẻ háo sắc, thích cờ bạc, lén lút dụ dỗ bé gái bán vào thanh lâu, thường xuyên quỵt nợ ở thanh lâu, sòng bạc, trộm cắp. Hôm nay vì dùng ngân phiếu giả bị người ta phát hiện, nên mới bị đánh cho một trận như vậy.”
Thái tử nhíu mày: “Hắn ta là biểu ca của Vân Quỳ?”
Triệu Việt trước đó đã phụng mệnh điều tra gia thế của Vân Quỳ, biết sơ qua chuyện này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Thái tử lại hỏi: “Về phía cha mẹ nàng, gần đây có điều tra được manh mối mới nào không?”
Triệu Việt lắc đầu: “Mẫu thân của Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763623/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.