🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thái tử nhớ lại lời Triệu Việt bẩm báo trước đó, sắc mặt dần dần trầm xuống.

“Cô nương sinh ra đã xinh đẹp, hàng xóm láng giềng đều cho rằng vợ chồng Thích Vinh nuôi nấng làm con dâu. Sau này cô nương càng lớn càng xinh đẹp, mợ nàng là La thị lại đổi ý, nói dung mạo như vậy để ở nhà cũng là họa, muốn gả cô nương làm thiếp cho nhà giàu trong huyện, tuyên bố lễ sính dưới nghìn lượng thì không gả.”

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, đáy mắt sâu thẳm như mực cuộn trào dòng chảy ngầm dữ dội.

Hắn có thể tưởng tượng được người cậu háo sắc kia của nàng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt dơ bẩn thế nào. Từ nhỏ Thích Thành Nghiệp đã coi nàng như vợ tương lai, còn người mợ tham tiền hám lợi kia lại đẩy nàng ra bán với giá cao khi còn bé như vậy…

Nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ của người đàn ông, Thích Thành Nghiệp không khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.

Hắn ta lăn lộn ở thanh lâu sòng bạc, cũng gặp không ít quan lớn quý nhân, nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy. Khí thế uy nghiêm sắc bén, cử chỉ hành động đều toát ra một sự áp bức bẩm sinh. Những người bên cạnh hắn cũng đều uy phong lừng lẫy, thủ đoạn tàn nhẫn, không giống gia đinh bình thường, nhưng ở bên cạnh hắn lại đều giữ im lặng, tuân lệnh một cách tuyệt đối.

Với nhận thức nông cạn của Thích Thành Nghiệp, căn bản không thể hình dung được tầng lớp của người kia. Nhưng điều này không ngăn cản được sự sợ hãi tột độ nảy sinh trong lòng hắn ta, dường như sinh mạng của hắn ta cũng nằm trong tay đối phương.

Sắc mặt Thích Thành Nghiệp trắng bệch, tim đập dữ dội, nhưng vẫn không thể đoán ra ý đồ của người kia.

“Hôm nay ta túng quẫn nên mới chặn đường muội ấy để vay tiền… Nhà ta nuôi muội ấy ấy lớn như vậy, bao nhiêu năm nay chưa từng bạc đãi muội ấy. Cha mẹ ta giờ đã mất, ta là người thân duy nhất của muội ấy, ngài… rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn ta nghĩ ngợi một lát: “Hay là nói, ngài chê xuất thân của muội ấy, không cần muội ấy nữa? Chuyện này không liên quan đến nhà ta! Mẹ muội ấy tư thông với người khác, bọn ta hoàn toàn không hề hay biết…”

Thái tử xoa thái dương, chỉ cảm thấy ồn ào.

Hắn nhíu mày, cuối cùng hỏi: “Vậy cha nàng là ai, ngươi hoàn toàn không biết đúng không?”

Thích Thành Nghiệp nghẹn lời: “Ta…”

「Hóa ra là muốn điều tra cha của nàng ta, nhưng ngay cả cha mẹ ta cũng không biết, ta biết làm sao được mà hỏi…」

Hắn ta hoảng loạn đảo mắt một vòng, lập tức nghĩ ra câu trả lời: “Tuy rằng bây giờ ta không biết, nhưng có thể cung cấp manh mối cho ngài. Ngài muốn biết gì ta đều…”

Chưa đợi hắn ta nói xong, đã nghe thấy người đàn ông khẽ cười, đứng dậy từ ghế thái sư, thờ ơ nói: “Ngươi buôn bán bé gái, trộm cắp tài sản, sử dụng tiền giả. Dù cô không g.i.ế.c ngươi, quan phủ cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Thích Thành Nghiệp lập tức ngây người, chữ “cô” kia như một chiếc búa tạ giáng mạnh vào đỉnh đầu hắn ta. Đầu óc hắn ta ong ong, như bị người ta rút đi ba hồn bảy vía.

“Ngài…” Hắn ta há hốc mồm, nhưng không thốt ra được một chữ nào.

Dân đen dù ngu dốt đến đâu, cũng biết xưng hô kia đại diện cho thân phận tôn quý đến nhường nào.

Đó là sự tồn tại mà cả đời này hắn ta cũng không thể ngước nhìn.

Thái tử dường như suy nghĩ một lát, sau đó lạnh giọng ra lệnh: “Cắt lưỡi hắn ta ném ra chợ, kẻ đòi tiền thì cứ đòi tiền, người muốn báo thù thì cứ báo thù, không cần quan tâm hắn ta. Mười ngày sau, nếu hắn ta chưa c.h.ế.t thì giao cho phủ nha Bình Châu.”

Thích Thành Nghiệp như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh lăn từng giọt lớn xuống trán: “Ngươi… các ngươi…”

Chưa đợi hắn ta chửi rủa hay cầu xin, hai thị vệ lập tức tiến lên, mạnh mẽ đè nghiến người đàn ông đang giãy giụa kịch liệt xuống đất.

Thái tử bước ra khỏi ngưỡng cửa, tiếng kêu thảm thiết xé lòng nhanh chóng truyền đến bên tai.

Hắn nhắm mắt lại, mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh, làm như không hề nghe thấy.

Triệu Việt đi theo sau.

Thái tử suy nghĩ một lát, phân phó: “Tìm đến y quán năm xưa Thích thị làm việc, hỏi rõ tất cả chi tiết liên quan. Còn nữa, tất cả những nơi mà Thích thị đã từng đến trước và sau khi mang thai, nào là phủ nha, chùa miếu, hội chùa, trong núi,… Tất cả những người có thân phận đáng ngờ mà bà ấy từng gặp, cũng như những sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở huyện Khai Dương năm đó như cướp bóc hoành hành, thiên tai, tế tự, săn bắn, tất cả quan lại ngoại lai, vệ quân, tăng nhân, đạo sĩ đều phải điều tra kỹ càng.”

Triệu Việt lập tức chắp tay nhận lệnh.

Thái tử vừa định rời đi, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn vào trong phòng: “Ném người ra xa một chút, đừng làm bẩn mắt nàng.”

Trở lại chính phòng, Hoài Trúc và Hoài Thanh đứng hầu bên ngoài, thấy hắn đến, hai người lập tức cúi người hành lễ.

Thái tử khẽ gật đầu, hiếm khi nghe thấy tiếng lòng của hai nữ hộ vệ này.

「Không biết điện hạ có bằng lòng mặc bộ… hộ giáp kia không.」

「Dù sao cũng là tấm lòng của cô nương, chắc điện hạ sẽ không nổi trận lôi đình đâu.」

Thái tử thầm nghĩ trong lòng, nàng còn mua hộ giáp cho hắn?

Cũng còn chút lương tâm.

Đôi mày nhíu chặt cả ngày của Thái tử cuối cùng cũng giãn ra vào giờ phút này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.