Editor: Chiêu
-------------------------
"Vì sao phải là ngày khác, bây giờ không được sao? Cậu đem ngày sinh nói ra cho tớ, chúng ta có thể so coi ai lớn ai nhỏ nha."
Đường Nại hoang mang nhăn lại lông mày xinh đẹp.
Tần Trăn che miệng ho nhẹ hai tiếng: "Nhanh đi học, cậu không phải muốn rời đi sao?"
Thằng nhóc đơn thuần như vậy, hắn tiếp tục xấu xa trêu chọc.
Đường Nại kinh hô một tiếng, bay nhanh chọn một phương hướng, đi được một nửa, bỗng nhiên lại trở về, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ phóng túng không kềm chế được của thiếu niên.
"Cậu sao lại không đi học?"
Tần Trăn lười biếng duỗi eo, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa: "Bởi vì tôi là học sinh hư nha."
"Trốn học không tốt!"
Tần Trăn phát hiện tay nhỏ thiếu niên đang gắt gao nắm chặt góc áo, giống như có chút khẩn trương, hắn cẩn thận tỉ mỉ đánh giá cậu một lần, bỗng nhiên ha một tiếng.
"Cậu không phải là không tìm thấy đường ra, nên cố ý kéo tôi đi dẫn đường?"
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Nại trong nháy mắt đỏ bừng lên cơ hồ có thể nhìn ra máu.
"Tôi đã hiểu, vừa rồi cậu là bởi vì lạc đường nên mới khóc?"
Mới không có!
Nguyên chủ là con lai, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài đọc sách, không muốn trở về nước, cùng người trong nhà quậy một phen khóc lóc chạy mất!
Đường Nại dậm dậm chân, bộ dáng rất có phần thẹn quá hóa giận.
Tần Trăn lại cố tình không buông tha cậu, chính mình lo nói: "Loại địa phương rừng cây nhỏ này, vừa ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-luon-doi-voi-toi-muu-do-gay-roi/2086174/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.