Chỗ cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.
Nhìn thấy Hứa Gia Lăng.
Nàng vẫy vẫy tay.
"Tiểu Lăng, con lại đây nhìn người này."
"Tiểu Thạch Đầu nói, người này giống cha các con, con xem có giống không."
Hứa Gia Lăng bước lại gần, đánh giá cực kỳ nghiêm túc.
Sau một lát.
Chữ quý như vàng.
"Không giống."
Thực ra, thằng bé càng muốn nói hơn là.
Giống, nhưng cũng không giống.
Cha không giống người này, ngũ quan của cha hiền hòa hơn một chút.
Hơn nữa, dáng người của cha không cứng cáp như thế này.
Tiền Mộc Mộc mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi cười nói bậy: "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng cảm thấy không giống, thằng bé Tiểu Thạch Đầu đúng thật là, hại ta mừng hụt một hồi..."
Mừng hụt một hồi…
Hứa Gia Lăng nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, ánh mắt kia điềm tĩnh đôi như nước, đáy mắt đen trầm u ám, giống như nhìn thấu vào trong lòng người, cực kỳ mang theo tính xâm lược.
Tiền Mộc Mộc hơi cứng cổ.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục lau người cho người kia.
Sống cùng tiểu phản diện này, đúng thật không thể lơ là thiếu cảnh giác.
Tuổi còn nho nhỏ, đã luyện được ánh mắt sắc bén như vậy, nhìn đến mức lòng nàng cũng dựng lông tơ.
Lông mi run run, Hứa Gia Lăng hơi mím môi.
Trong lời nói của nương, không có nửa phần d.a.o động cảm xúc.
Thằng bé cũng không nhìn thấy một tia gợn sóng nào, trong mắt của nương.
Cũng có nghĩa là ——
Nương đang nói dối.
Nhưng vì cái gì chứ?
Tại sao nương phải nói dối kiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743322/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.