Hứa lão đầu cũng đứng ra, dùng tấm lưng của mình bảo vệ Tiền Mộc Mộc, lại thuận tiện kéo cả Hứa Văn Lợi qua, giọng nói già nua nhưng êm ái, bình thản nói: "Hứa Lưu Thị con hãy nghĩ thoáng ra, cuộc sống sau này còn rất dài.”
Nói xong, ông ấy đá một cái vào Hứa Văn Lợi.
Hứa Văn Lợi bĩu môi, không tình không nguyện nguyện nói: "Ngươi đừng làm loạn nữa, mọi người đều ở đây, hơn nữa buổi chiều còn phải bận chuyện đào nương nương. Mau chôn cất lão tứ đi, nhập thổ vi an."
Hứa Văn Lợi không mở miệng còn ổn, vừa mở miệng trong chớp mắt như châm ngòi nổ quả b.o.m lớn.
Một tiếng hét vang vọng cả trời đất, truyền ra từ gian chính đến ngoài viện.
Ngón tay nhọn của Lưu Tiểu Hoa, chỉ thẳng vào mũi của Hứa Văn Lợi, gào thét thảm thiết: "Đào mương nước đào mương nước, trong lòng ngươi, ngươi căn bản không để ý đến Tiểu Lạc, ngươi chỉ quan tâm đến lão nhị. Còn có ngươi! —"
Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên chuyển hướng công kích.
"Tiền Mộc Mộc, ngươi là hồ ly tinh không cần mặt mũi! Ngươi tưởng ngươi làm những chuyện xấu xa đó ông trời thật sự không biết sao?! Ngươi chờ mà xem đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị báo ứng, ngươi cố ý không chữa bệnh cho nhi tử ta, hại c.h.ế.t nhi tử ta, lại còn quyến rũ trượng phu của ta, khoản nợ này ta hóa thành ma dữ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Điên rồi.
Hứa Lưu Thị điên rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lông mày Hứa lão thái thái từ nãy đến giờ chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743350/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.