Lưu Thúy Thúy không nói hai lời.
Phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Dập đầu ba cái thật vang!
Bị người này làm cho có hơi da đầu tê dại, Tiền Mộc Mộc lùi về sau tận mấy bước.
"Muốn phát điên, đi ra bên ngoài."
Lưu Thúy Thúy ngẩng đầu nhìn thấy phản ứng này, lại cảm động đến mức khóc như mưa, nước mắt tuôn rơi lã chã xuống dưới.
"Thẩm tử, cho dù thẩm không chịu nhận, ta cũng biết chuyện này chính là thẩm làm, ta cảm ơn thẩm, từ nay về sau thẩm bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, Lưu Thúy Thúy ta nói được làm được!"
"A..."
Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng hiểu ra.
Nàng nắm lấy váy, ngồi xổm xuống.
"Ta nghe nói nam nhân ngươi c.h.ế.t rồi. Ngươi không phải tưởng là ta không nhìn nổi, giúp ngươi thoát khỏi bể khổ chứ?"
Lưu Thúy Thúy kích động gật đầu.
"Ta biết là thẩm làm, ta quả thật là quá vui! Cuối cùng ta cũng không cần phải phục vụ lão đầu đó nữa, ta cũng có thể có lựa chọn mới!"
Tiền Mộc Mộc thấy hơi phiền, không quá muốn giải thích.
Trầm ngâm một khắc.
Vẫn là quyết định giải thích rõ ràng.
"Ta nghĩ ngươi đại khái là hiểu lầm rồi, tối qua Lưu Đông đột nhiên phát bệnh, không có ai gọi ta đến khám. Hắn ta đột ngột qua đời là c.h.ế.t tự nhiên, không phải do ta động tay chân, ta cũng không có ý định muốn giúp ngươi. Bởi vì giúp ngươi đối với ta mà nói, không có lợi gì để chiếm."
Lời nói rất rõ ràng, Lưu Thúy Thúy lại không biết là giả ngốc, hay là bướng bỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743569/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.