Đưa đôi đũa qua, Tiền Mộc Mộc có hơi bất lực.
"Tam thúc, tâm tư của thúc đừng quá đơn thuần như vậy, được không?"
Hứa Tú Dương cũng cảm thấy chính mình hơi ngu ngốc, dễ như trở bàn tay để người vào, không chỉ chuốc phiền phức cho chính mình, còn khiến đại chất nhi tức cũng bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tú Dương có hơi chán nản.
Cầm đôi đũa, cảm thấy không nuốt nổi đồ ăn.
Toàn Bách Xuyên bước từ trong trong phòng ra, tay cầm một cái chậu, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, giọng hắn sang sảng nói:
"Sư phụ, ngươi đến rồi."
Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu một cái.
"Ta đến đưa bữa sáng, lát nữa sẽ đi."
"Đi chỗ nào?" Toàn Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
"Tìm mạ."
Tiền Mộc Mộc đáp một tiếng, nói với Hứa Tú Dương:
"Tam thúc, thúc ăn trước, cháu đi làm việc trước."
Hứa Tú Dương nghe vậy, vội gật đầu nói:
"Được, cháu đi đi."
Tiền Mộc Mộc ra khỏi cửa viện, đi về phía nhà mình.
Thuận theo con dốc đi xuống, đụng mặt Dương quả phụ.
Nàng mắt liếc ngang, vòng qua bên cạnh.
Dương quả phụ lại đột nhiên mở miệng:
"Hứa Tiền Thị, nghe nói có bà mối đến nhà người?"
Tiền Mộc Mộc làm như không nghe thấy, không có nửa phần phản ứng mà tiếp tục đi.
Dương quả phụ đứng yên trên dốc, trong giọng nói mang theo trêu chọc:
"Bây giờ ngươi rất được hoan nghênh đấy, nam nhân độc thân trong vòng mười dặm tám thôn đều muốn sống cùng ngươi, còn đúng thật là cực kỳ được săn được."
Tiền Mộc Mộc dừng bước, nghiêng người nhìn qua.
Đụng phải đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2744751/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.