Ngày hôm sau.
Trời nắng, gió nhẹ thổi.
Tiền Mộc Mộc đứng trong viện, lười biếng duỗi thắt lưng một cái.
Viện mà Linh Nhất tìm cho nhà bọn họ là một viện nhà nông, ở rìa thành Giang Lăng, vị trí rất hẻo lánh, nhưng lợi ở chỗ vừa yên tĩnh vừa tiện lợi.
"Nương, chào buổi sáng." Lý Nha Nhi ôm tấm tã ra ngoài, miệng chào hỏi, đi vào phòng bếp múc nước ra, ngồi xổm xuống dùng bồ kết vò tã.
"Chào buổi sáng." Tiền Mộc Mộc vào phòng bếp, đơn giản nhìn quanh một vòng, có cả gạo khoai lang và khoai tây, trong góc còn có hai hũ dưa muối, ngoài cửa sổ phòng bếp là một mảnh vườn rau.
Bên trong còn trồng rau.
Nhìn ra được, trước đây nơi này có người ở.
Chỉ là không biết người đã đi đâu.
Tiền Mộc Mộc cũng không quá rối rắm chuyện này, rửa mặt qua loa rồi bắt đầu nấu bữa sáng.
Lửa nhỏ nấu một nồi cháo loãng bằng, lại xào hai món rau.
Một món dưa muối, một món cải thảo vụ đông.
Mang lên bàn, mọi người cũng đều dậy rồi.
Ăn bữa sáng, cũng không nói chuyện.
Để bát đũa xuống, khi Tiền Mộc Mộc chuẩn bị đi, Hứa lão đầu đột nhiên nói: "Đại nhi tức, con nhờ Linh Nhất hỏi thăm, tình hình bên huyện Phù Sơn một chút, ta... hai lão gia hoả chúng ta có hơi muốn trở về."
Bọn họ đã phiêu bạt ở bên ngoài nửa năm, rất muốn về nhà.
Tiền Mộc Mộc gật đầu đồng ý.
"Người yên tâm, khi nào có thể về con chắc chắn nói cho hai người biết."
Hứa lão thái thái cụp mắt xuống, thở dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2744809/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.