Hứa Tiểu Bảo cười hì hì, "Ca ca cũng càng ngày càng đẹp trai!"
Hứa Gia Lăng cười nhẹ không nói gì.
"Tam ca, huynh trở về hơi vội, tối nay ngủ cùng một gian với đệ đi, nếu không thì, nhị ca đi Giang Lăng rồi, giường của huynh ấy vẫn còn trống." Hứa Gia Tề nói.
Hứa Gia Lăng ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
Tay luồn vào trong cổ áo, móc ra một cái túi tiền căng phồng.
"Nương, đây là tiền con kiếm được ở bên ngoài, không nhiều."
Tiền Mộc Mộc đẩy về lại.
"Con một mình ở bên ngoài, rất nhiều nơi cần dùng tiền, chỗ tiền này con cứ giữ lấy, tiền xây nhà, ta có."
Hứa Gia Lăng không nói gì, lại trực tiếp nhét túi tiền vào lòng nương thân nhà mình, quay đầu bảo Hứa Gia Tề dẫn hắn đến lều ngủ.
Nhìn túi tiền nặng trĩu trong tay, Tiền Mộc Mộc lại nhìn bóng lưng rời đi kia, trong lúc nhất thời có hơi buồn cười.
"Hài tử lớn rồi học được cầm tiền về nhà, lần sửa nhà này nó đặc biệt trở về đây, dù sao thì cũng là một phần tâm ý của nó, nàng cứ nhận lấy đi." Hứa Văn Thư lại gần, giọng điềm đạm nói.
"Đúng vậy, lão tam có phần tâm ý như này là tốt, con thích hợp nhận lấy, trong lòng nó cũng vui vẻ, nếu thật sự cái gì cũng không nhận, hài tử không tránh khỏi lạnh lòng." Hứa lão thái thái nói.
"Nghe mọi người." Tiền Mộc Mộc nói rồi, nhét túi tiền vào trong ngực.
Chỉ trong thời gian nói chuyện này, trời hoàn toàn tối hẳn.
Mệt mỏi cả ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2744826/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.