🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hứa Tiểu Bảo cười hì hì, "Ca ca cũng càng ngày càng đẹp trai!"

Hứa Gia Lăng cười nhẹ không nói gì.

"Tam ca, huynh trở về hơi vội, tối nay ngủ cùng một gian với đệ đi, nếu không thì, nhị ca đi Giang Lăng rồi, giường của huynh ấy vẫn còn trống." Hứa Gia Tề nói.

Hứa Gia Lăng ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

Tay luồn vào trong cổ áo, móc ra một cái túi tiền căng phồng.

"Nương, đây là tiền con kiếm được ở bên ngoài, không nhiều."

Tiền Mộc Mộc đẩy về lại.

"Con một mình ở bên ngoài, rất nhiều nơi cần dùng tiền, chỗ tiền này con cứ giữ lấy, tiền xây nhà, ta có."

Hứa Gia Lăng không nói gì, lại trực tiếp nhét túi tiền vào lòng nương thân nhà mình, quay đầu bảo Hứa Gia Tề dẫn hắn đến lều ngủ.

Nhìn túi tiền nặng trĩu trong tay, Tiền Mộc Mộc lại nhìn bóng lưng rời đi kia, trong lúc nhất thời có hơi buồn cười.

"Hài tử lớn rồi học được cầm tiền về nhà, lần sửa nhà này nó đặc biệt trở về đây, dù sao thì cũng là một phần tâm ý của nó, nàng cứ nhận lấy đi." Hứa Văn Thư lại gần, giọng điềm đạm nói.

"Đúng vậy, lão tam có phần tâm ý như này là tốt, con thích hợp nhận lấy, trong lòng nó cũng vui vẻ, nếu thật sự cái gì cũng không nhận, hài tử không tránh khỏi lạnh lòng." Hứa lão thái thái nói.

"Nghe mọi người." Tiền Mộc Mộc nói rồi, nhét túi tiền vào trong ngực.

Chỉ trong thời gian nói chuyện này, trời hoàn toàn tối hẳn.

Mệt mỏi cả ban ngày, ai cũng không có sức lực tán gẫu gì.

Mọi người rửa ráy đơn giản một chút,

Rồi lên giường ngủ.

......

Chớp mắt, đã trôi qua non nửa năm.

"Nương! Con đốt dây pháo đấy!" Trên tay Hứa Gia Thạch cầm một xâu pháo, dưới đất còn chất đống rất nhiều pháo, từng dây từng dây đỏ tràn đầy không khi vui mừng.

Tiền Mộc Mộc cắm nén hương đã thắp lên lên trên củ cà rốt cạnh ngưỡng cửa, nghe vậy hô ra ngoài: "Đốt đi!"

Lời vừa dứt, tiếng pháo nổ rầm rầm.

Chấn động trời!

Chim chóc ở rừng phía xa bị kinh động bay thành đoạn!

Hứa Gia Thạch bịt tai lại, chạy nhanh vào trong, trốn sau lưng Tiền Mộc Mộc, trên mặt nở nụ cười tươi rói, gào giọng hét to:

"Nương! Sau khi pháo nổ xong, nhà của chúng ta coi như chính thức hoàn thành rồi!"

Giọng nói sang sảng bị tiếng pháo át đi một phần.

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy! Nhà của chúng ta cuối cùng cũng xây xong rồi."

Sau một lát, tiếng pháo nổ tắt.

Không khí tràn ngập một mùi thuốc s.ú.n.g nhè nhẹ.

Mặt Trương thẩm tử mang nụ cười bước vào, trên tay xách hai con gà, trên cánh gà buộc một sợi len, trông cực kỳ có không khí mừng.

"Hôm nay ta cũng đến nhà ngươi uống rượu mừng!"

Tiền Mộc Mộc vội bước lên, nhận lấy hai con gà kia, quay người bảo Hứa Gia Thạch mang đến phòng bếp phía sau, cười rồi vòng ấy cánh tay của Trương thẩm tử.

"Ngươi đến, ta tất nhiên giơ hai tay hoan nghênh.!"

Trương thẩm tử liếc nhìn xung quanh, chậc chậc chậc ghen tị: "Nhà này của ngươi, xây thật là đủ khí phái, gạch đỏ ngói xanh tường cao, tốn không ít tiền đi."

"Mấy hài tử biết phấn đấu, đều góp chút tiền vào, chỗ này là tiền viện, ta dẫn ngươi đi xem hậu viện." Nụ cười trên mặt Tiền Mộc Mộc không hề giảm, kéo Trương thẩm tử đi từ tiền viện chuyển đến hậu viện, chỉ vào mấy gian phòng được xây bằng gạch xanh:

"Chỗ này là phòng bếp, Thạch Đầu thích nấu ăn, nên ta xây lớn một chút, bên kia là phòng rửa mặt, lại qua bên kia là nhà vệ sinh, phía sau nhà vệ sinh chính là vườn rau, sau này gánh phân tưới rau cũng tiện."

Trương thẩm tử thán phục: "Nhìn nhà này của ngươi, ta cảm thấy chỗ ở nhà ta kia quả chính là ổ chó, cuộc sống tuổi già của người thoải mái đến nỗi ta cũng ghen tỵ, sau này ta không còn sức nữa, ta sẽ dựa vào ngươi, bảo ngươi nấu cơm cho ta ăn."

Tiền Mộc Mộc cười nói: "Ngươi đến đi, ta lúc nào cũng hoan nghênh."

Dạo hậu viện xong, Tiền Mộc Mộc lại đưa Trương thẩm tử dạo trung đình, gian phòng được bố trí theo dạng tứ hợp viện, mỗi một gian đều được ngăn cách riêng.

 

Độc lập, hơn nữa không ảnh hưởng lẫn nhau.

Tiền viện hai bên trái phải, đặt đình trà và tiểu hoa sảnh riêng.

Trồng cây sơn trà và cây mơ, còn có một gốc dây nho.

Cả sân xanh tươi, nhìn vào lòng vô cùng thoải mái.

Tiền Mộc Mộc kéo Trương thẩm tử, khi đi đến tiền viện, Hứa lão thái thái đang bưng một đĩa hạt dưa rang thơm ra ngoài, nhìn thấy hai người các nàng, thuận tay đưa qua.

Trương thẩm tử cũng không khách sáo, vươn tay bốc một nắm to.

Hứa Tú Dương ngồi dưới đình trà, cười vẫy tay gọi hai người.

"Trương thị, lại đây uống trà."

Nói xong, ông ấy nâng ấm rót hai chén trà đẩy qua.

Trương thẩm tử có hơi rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đá, bưng chén trà sứ xanh uống một ngụm, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Tiền Mộc Mộc: "Bà nói, sống đến tuổi lớn thế này đây còn là lần đầu tiên uống trà bằng chén."

Tiền Mộc Mộc cười khẽ một tiếng, cũng nghiêng đầu nói: "Thường xuyên đến đây, ngươi sẽ quen thôi."

Trương thẩm tử hai ngụm uống xong nước trà, đặt tách xuống.

Hứa Tú Dương thấy vậy, muốn rót thêm cho nàng ấy.

Trương thẩm tử vội vàng xua tay: "Không cần không cần, Tam thúc, ta không khát."

Tiền Mộc Mộc kéo đĩa hoa quả tới, đặt trước mặt Trương thẩm tử, bên trong có để hạt dẻ rang, còn có một ít đường quả.

Trương thẩm tử cầm lấy bóc vỏ, bỏ vào trong miệng.

Quét một vòng, nhìn thấy bức tường bên cạnh kia.

Trên tường có một cửa vòm.

"Ta nhớ, bên kia là nhà của Linh Nhất đúng không?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu: "Chúng ta vốn dĩ là một nhà, chẳng qua chỉ là Linh Nhất thích yên tĩnh, dành riêng một gian viện khác cho hắn."

"Vậy cũng tốt, tránh cho người trong thôn nói những lời bẩn tai." Trương thẩm tử biết Linh Nhất và Tiền Mộc Mộc chỉ là quan hệ bằng hữu và người nhà, đối với chuyện này cũng là tôn trọng và lý giải.

Nhưng người trong thôn lại không nghĩ vậy, lúc ban đầu nàng ấy vì chuyện này, còn đau đầu một khoảng thời gian.

Nhà xây như này, nàng ấy cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho Mộc Mộc.

Về lời này, Tiền Mộc Mộc chỉ cười một tiếng.

Từ trước trong thôn đã đủ loại lời đồn đại về nàng.

Bây giờ đại bộ phận người trong thôn đều đã trở về.

Chỉ nhìn thấy căn nhà này thôi, sợ là cũng đã nói không ít.

Huống hồ Hứa Văn Thư trở về, còn có quan hệ của nàng với Linh Nhất gần gũi như vậy.

Đến lúc đó, chỉ e rằng còn sẽ biên soạn ra một vở kịch hai nam tranh giành một nữ.

"Nương, bọn con về rồi." Hứa Gia Lăng bước qua ngưỡng cửa, vào trong viện nói, nhìn thấy Trương thẩm tử, hắn khách sao gọi một tiếng "Thẩm tử."

"Đã thông báo cho họ hàng trong nhà chưa?" Tiền Mộc Mộc hỏi.

"Đã thông báo đầy đủ rồi, Lý Chính nói buổi chiều bọn họ đến." Hứa Gia Lăng nói xong, đi đến phòng bếp ở hậu viện tìm nước uống.

Hứa Gia Phục cũng khách sáo gọi một tiếng thẩm tử, cũng đi theo đến hậu viện.

"Bà nó ơi, mấy nhi tử của ngươi lớn lên thật đẹp trai, đứa nào đứa nấy đều rất tuấn tú, giống hệt cha chúng." Trương thẩm tử nắm tay Tiền Mộc Mộc, có hơi hưng phấn mà tám chuyện.

"Lão tam lão tử, từ nhỏ ngũ quan đã đẹp, lớn lên tất nhiên không xấu đi đâu được." Tiền Mộc Mộc cười nói.

"Ai, mấy năm trước ta không phải từng nói với ngươi, hai nhà chúng ta kết thông gia sao, bây giờ Tiểu Bảo cũng là nha đầu mười ba tuổi rồi, ngươi xem..." Trương thẩm tử láu lỉnh nói.

"Tiểu Bảo? Thôi đi, nha đầu kia bị mấy ca ca của nó chiều hư rồi, Tiểu Quế Tử không lọt vào mắt mấy tiểu tử nhà ta được đâu." Tiền Mộc Mộc thành thật nói.

Không phải nàng coi thường Tiểu Quế Tử.

Nàng và Trương thẩm tử có quan hệ tốt.

Tất nhiên cũng hy vọng có thể kết thông gia.

Nhưng có một số chuyện, không thể cưỡng cầu được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.