Lục Ngọc lập tức mượn điện thoại ở nhà nghỉ, gọi về thôn.
Quả nhiên trong nhà vẫn luôn nhớ nhung, điện thoại ở thôn vừa vang lên, Tiêu Thái Liên đã nhận liền.
Tiêu Thái Liên nói: “Các con ở đó như thế nào?”
Lục Ngọc nói: “Đã thuê xong nhà rồi, rất tốt, sau này đón mọi người tới dạo chơi!”
Tiêu Thái Liên nói: “Chúng ta thì thôi, ra ngoài ăn đồ đều phải tốn tiền, còn không tốt bằng ở thôn!”
Phó Cầm Duy cũng cầm điện thoại nói vài câu.
Tiêu Thái Liên ở bên đó nghe thấy giọng của hai người, cuối cùng cũng yên tâm, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tiền điện thoại cũng rất đắt!” Vội vã cúp máy.
Lục Ngọc nhìn, số hiển thị bên trên vừa hay dừng ở giây 59.
Phó Cầm Duy bảo Lục Ngọc ở đây nghỉ ngơi, anh mua thuốc diệt sâu về xử lý một chút.
Tuy Lục Ngọc mệt nhưng mới tới cũng rất tò mò, muốn đi dạo xung quanh một chút.
Nhìn thấy một trường tiểu học ở gần đây.
Lục Ngọc rung động, nếu có thể đón Phó Tích Niên tới thì càng tốt, gia đình ba người họ có thể đoàn viên ở đây.
Nhưng hỏi kỹ một chút, lực lượng giáo viên ở trường tiểu học này cũng rất kém, trước khi thành lập đặc khu kinh tế, nơi này chỉ là một làng chài nhỏ.
Như vậy thì thôi.
Hơn nữa, con đã học ở bên đó rồi! Chuyển trường sợ là không thích ứng.
Ngay lúc này, máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/1817516/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.