Đặc biệt là đám phụ nữ trong thôn, họ nguyện ý điên cuồng khen Lục Ngọc trước mặt Tiêu Thái Liên: “Con bé này thật tốt!”
“Chứ gì nữa, mới gả vào bao lâu, trong mệnh người ta mang theo tài!”
Có người cố ý tâng bốc Tiêu Thái Liên: “Cũng chưa chắc là Lục Ngọc, người trong mệnh mang theo tài có thể là Phó Cầm Duy, hai người cũng là hợp tài. Ở bên nhau liền có tiền, nếu không sao trước khi nó kết hôn không có tiền chứ!”
Lời này nói đúng ý Tiêu Thái Liên, nói: “Cũng có thể.”
Tiêu Thái Liên đang muốn khắc chế một chút, nhưng niềm vui vốn không thể áp chế được: “Vẫn là hai đứa nhỏ này ưu tú, thông gia của tôi biết bồi dưỡng con cái.”
Mọi người nghe xong liền nói: “Đáng tiếc cha mẹ Lục Ngọc chỉ có ba cô con gái.”
Mấy cô chị đều gả đi hết rồi, nếu thật sự có đứa thứ tư, lúc này chắc chắn là một nhà gái trăm nhà cầu. Mọi người đều muốn tìm một cô con dâu giống như Lục Ngọc. Đáng tiếc, ra tay muộn mất.
Chỉ có thể nhìn người ta ngày càng khá lên.
Chị dâu Hứa ở bên cạnh nói: “Uầy, cũng không biết đậu phụ thối đó làm ra kiểu gì, ngon thật, thối tới nghiện, thím xem mẹ chồng tôi kén chọn biết bao, bình thường ngay cả tương nhà làm cũng không ăn, từ sau khi ăn đậu phụ thối chiên giòn này, còn giục đi mua mỗi ngày, không mua không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/1817809/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.