🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Lune

“Em chỉ có… mười tệ thôi.”

“…”

Khóe miệng Lâu Thăng khẽ cong lên.

Quý Miên nhìn biểu cảm của hắn, thầm nghĩ: Chịu cho mình ở lại không nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Quý Miên nghèo đến mức này đó, nhưng có Lâu Thăng ở đây, chuyện không có tiền cũng chẳng khiến cậu cảm thấy bất an lắm.

Hình như cậu ỷ lại vào Lâu Thăng hơi đương nhiên quá rồi.

Quý Miên thoáng kiểm điểm lại bản thân nhưng vẫn quyết định không thay đổi.

“Linh Bát cho em à?”

“Vâng, có cả căn cước nữa.” Quý Miên lấy một cái thẻ khác trong túi ra.

Lúc này ánh mắt của Lâu Thăng mới rời khỏi khuôn mặt của Quý Miên, nhìn xuống hai tấm thẻ trên tay cậu.

Điều này có nghĩa là Quý Miên đã lựa chọn ở lại thế giới này.

Hắn muốn Quý Miên ở lại đây nhưng không có tiền thì không được.

Muốn đưa toàn bộ thẻ tiết kiệm của mình cho Quý Miên nhưng lại sợ cậu sẽ không nhận.

Đành phải tạm thời gác lại chuyện tiền bạc đã.

Còn một vấn đề nữa. “017, anh gọi em bằng cái tên nào đây?”

Quý Miên, Hạng Niệm, Lộ Chu… Lâu Thăng không biết nên gọi tên nào.

“Hệ thống gọi em là Quý Miên.”

Sinh mệnh đầu tiên sau khi mất đi ký ức đối với Quý Miên mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

“Miên Miên.”

Quý Miên ngẩn ra, vành tai nóng ran lên.

Ngay cả Đoàn Chước cũng không gọi cậu như thế…

Nhưng Lâu Thăng biết lúc đó hắn muốn đổi cách gọi lắm rồi.

Đoàn Chước từng nghĩ đến chuyện đổi cách gọi, hắn không muốn gọi cả họ tên đầy đủ “Quý Miên” nghe có vẻ xa cách như vậy.

Miên Miên, em yêu… thậm chí là những cách gọi thân mật, sến súa hơn, thực ra Đoàn Chước đều nghĩ qua cả rồi.

Chỉ là trước khi hai người yêu nhau, hắn luôn gọi tên đầy đủ của Quý Miên, không biết nên thay đổi vào thời điểm thích hợp nào.

Vì vậy đành phải lén lút đổi cách gọi trong lòng. Đêm đến, ở bên cạnh Quý Miên ngắm nhìn cậu, sau đó dùng cách gọi thân mật nhất thì thầm gọi cậu ở trong lòng.

Lâu Thăng cũng giống cậu, dằn vặt nung nấu, chôn giấu tình yêu sâu đậm nơi đáy lòng.

Mấy năm trước, sau khi vết thương của hắn lành lại, 017 vẫn chưa trở về, thế là hắn đành phải đi đi lại lại trên cầu Tiên Duyên, chờ đợi, rồi lại chờ đợi…

Lục Vân Sinh và người phụ nữ được hắn cứu nói với hắn rằng, khi ấy hắn bị thương nặng đến mức nào, phải cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt nửa tháng, tính mạng hết sức nguy kịch.

Lẽ ra phải chết rồi.

Lúc đó Lâu Thăng đã nhận ra có gì đó không đúng rồi, nhưng 017 đã rời đi nên hắn chỉ có thể ôm hy vọng mong manh trong nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Cho đến khi hắn nhớ ra sinh vật từng đi vào giấc mơ của mình, gửi cho mình một bản khảo sát chuyển nhượng điểm tích lũy, hình như tên là Linh Bát thì phải.

Lâu Thăng đã thử rất nhiều cách, tìm bác sĩ, sử dụng liệu pháp thôi miên để đi vào giấc mơ…

Có lẽ là phương pháp của hắn đã có tác dụng, Linh Bát đã chủ động tìm đến hắn, nói cho hắn biết chân tướng.

Linh Bát nói đường sinh mệnh ban đầu của hắn vốn dĩ đã kết thúc ở tuổi 23, mà lúc đó Lâu Thăng mới trải qua sinh nhật bước qua tuổi 24.

Lâu Thăng cầu xin Linh Bát giúp mình một việc.

Sau đó, Linh Bát đã đưa một phần ý thức của hắn vào thế giới nhỏ, xóa đi ký ức.

Đoàn Chước, Lục Khả, Tạ Hành… Lâu Thăng chưa bao giờ hy vọng rằng 017 sẽ yêu mình nên chỉ chọn làm một người ngoài cuộc, ở bên cạnh 017, giúp 017 tích lũy điểm si tình.

Ý thức trong thế giới nhỏ tách biệt với Lâu Thăng, hắn chỉ có thể tiếp nhận những ký ức này trong mơ.

Tỉnh mộng rồi, lòng tràn ngập vui vẻ, không cũng là bàng hoàng mất mát.

Sau đó mang theo cảm xúc còn sót lại trong mơ, tỉnh táo trải qua những tháng ngày không có 017.

Nhưng giờ đây, 017 của hắn đang ở ngay bên cạnh hắn, tuyệt vời hơn bất kỳ giấc mơ nào Lâu Thăng từng có.

“Miên Miên, 017.”

Quý Miên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lâu Thăng. Giây tiếp theo khi hai ánh mắt chạm nhau, tai của người kia đỏ lên trông thấy.

Quý Miên cũng bất giác cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Trước khi chia ly, họ vẫn chỉ là hệ thống và ký chủ. Cho đến bây giờ, họ vẫn chưa có bất cứ mối quan hệ thực chất nào, thế nhưng ở trong thế giới ảo, họ đã yêu nhau rất nhiều lần, cũng rất nhiều năm.

À không, Lâu Thăng từng hôn cậu một lần rồi. Trong thế giới cuối cùng, ý thức của hắn đã thức tỉnh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cả hai đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lúc này đây lại không biết phải vạch trần như thế nào.

Trường Sinh ở dưới gầm sô pha bỗng meo một tiếng.

Đúng là biết phá không khí ghê.

Mấy năm Quý Miên không có ở đây, Lâu Thăng nuôi nó rất tốt.

Không chỉ lông bóng mượt mà ngay cả móng cũng được cắt tỉa gọn gàng, đệm thịt hồng hồng lộ ra, trông có vẻ sờ rất thích.

Khi Quý Miên vẫn còn là 017, lúc ở trong cơ thể Lâu Thăng, cậu từng thấy người nọ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp ngoài ban công, cố gắng co đôi chân dài của mình lại để cắt móng cho Trường Sinh.

Hình ảnh đó hài hòa đáng yêu không sao tả hết.

Tính tình của Trường Sinh khó có thể gọi là tốt. Dù sao cũng là một tên nhóc lười biếng, mỗi lần Lâu Thăng gọi nó, nó toàn giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng bảo không tốt thì cũng không hẳn, kể từ khi được Lâu Thăng nhặt về, nó chỉ cào Lâu Thăng đúng một lần, đã thế còn là gánh tội thay cho một chủ nhân khác nữa chứ.

Lâu Thăng buông tay Quý Miên ra, lôi nó ra khỏi gầm sô pha rồi xách sang phòng khác.

Nhân lúc Quý Miên không ở đây thì lạnh lùng dạy dỗ nó: “Bình thường mày thông minh lắm cơ mà, sao lúc này lại vô tích sự thế? Mau đi chào hỏi em ấy đi.”

Nhưng Trường Sinh chỉ là một con mèo, không hiểu được mệnh lệnh của Lâu Thăng. Nó chỉ cảm thấy tên nô bộc loài người luôn có cầu tất ứng với mình này sao hôm nay lại dám to gan dám uy hiếp nó?

Trường Sinh kêu meo meo vài tiếng.

Lâu Thăng thấy nó không nghe lời bèn tạm thời nhốt nó trong này, cách ly với Quý Miên.

Không nhìn thấy “kẻ ngoại lai” Quý Miên, Trường Sinh một mình ở trong phòng trèo lên trèo xuống, làm ầm ĩ, quậy tung trời.

Một lúc sau, nó ngửi thấy mùi thức ăn, khứu giác nhạy bén của Trường Sinh nhận ra trong đó có một món có thịt cá.

Muốn ra ngoài xem thử nhưng nghĩ đến kẻ ngoại lai thì lại rụt móng vuốt đang định nhảy lên tay nắm cửa về.

Hai tiếng sau, mùi thức ăn biến mất hoàn toàn.

Trường Sinh cũng đói rồi.

Nó ở trong phòng meo meo mấy tiếng liền mà Lâu Thăng không để ý đến nó.

Trường Sinh cào cánh cửa vẫn không nhận được hồi đáp.

Cơn đói đã chiến thắng nỗi sợ hãi đối với kẻ ngoại lai. Nó nhảy lên một cái, 10kg dễ dàng ấn xuống tay nắm cửa.

Tuy nó là một con mèo béo nhưng tiếng đáp đất vẫn nhẹ nhàng lắm. Nghe thấy giọng nói của Lâu Thăng từ xa, nó rón rén lại gần.

Chủ nhân của nó vừa bưng ra một bát chè ngọt từ trong bếp, còn kẻ ngoại lai kia đang ngồi ở chỗ mà Lâu Thăng thường ngồi, nhận lấy bát chè từ tay Lâu Thăng.

“Còn lạnh không?” Lâu Thăng hỏi cậu.

Quý Miên lắc đầu.

Cậu chỉ ở ngoài đó một lúc nên tay hơi lạnh thôi, vào nhà lâu như vậy nên sớm hết lạnh rồi.

Từ lúc Quý Miên vào nhà đến giờ, hai người đều cố gắng tìm việc cho mình làm.

Bây giờ cơm nước xong xuôi, Trường Sinh cũng không có ở đây nên không khí bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Không cách nào rời sự chú ý khỏi người đối phương nữa.

Trên ngón tay của Lâu Thăng có thêm một miếng băng dán cá nhân, vì mất tập trung nên lúc thái rau không cẩn thận làm đứt tay.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Quý Miên, nhìn người kia ăn từng miếng nhỏ, chờ Quý Miên đặt bát xuống mới lên tiếng: “Linh Bát cho anh xem lịch sử đổi điểm của em ở điểm phục vụ rồi.”

“Hả?”

Ghi chép đổi điểm cao nhất là 100 nghìn điểm vào mấy năm trước. Quý Miên đã dùng cho hắn.

Lâu Thăng nói tiếp: “… Có hai lần đổi mất 1000 điểm, gọi là thẻ bám vào.”

“…”

“Em dùng nó làm gì?”

“…” Quý Miên im lặng.

Lâu Thăng tựa vai vào cậu. “Thời điểm em đổi thẻ lần thứ hai, Trường Sinh đã cào anh một lần…”

Quý Miên quay đầu lại, tưởng Lâu Thăng muốn hỏi tội mình.

Cậu ngập ngừng nói: “Anh… chẳng lẽ anh muốn cào lại hả?”

Đôi mắt tựa hổ phách kia nhìn thẳng vào Lâu Thăng mang theo chút không tin nổi.

Yết hầu của Lâu Thăng hơi cuộn lại, hắn từ từ cuối người xuống.

Kỹ thuật hôn của Lâu Thăng không khá hơn lần trong thế giới ảo là bao, vẫn còn non nớt, vụng về, nhưng không dùng sức với hung hãn như lần trước nữa.

Cơ thể đột nhiên hưng phấn, cơ bắp cả người Lâu Thăng đều căng cứng, thậm chí còn không dám chạm tay vào eo Quý Miên mà chỉ có thể bám vào sô pha bên cạnh Quý Miên, ngón tay bấu chặt xuống. Vết thương bị dao cứa trên ngón trỏ nửa tiếng trước mới khép miệng giờ lại nứt ra, rỉ ra từng giọt máu.

Hắn liều mạng kiềm chế, chỉ dịu dàng hôn thôi, nhưng tần suất nuốt nước bọt ở cổ họng lại cho thấy Lâu Thăng lúc này khao khát đến cỡ nào.

Quý Miên chầm chậm giơ tay lên, muốn ôm hắn.

Vừa mới vòng tay ôm eo Lâu Thăng thì cảm nhận được ngay sự run rẩy đầy phấn khích từ eo của người kia.

Quý Miên sững sờ, hơi bị dọa sợ.

Ôm được mấy giây lại dè dặt buông ra.

Con ngươi trong mắt Lâu Thăng khẽ động, hôn càng sâu hơn.

Trường Sinh rúc trong góc, thấy cả người Lâu Thăng đè hờ lên “kẻ ngoại lai” kia.

Trong thế giới của mèo, thường những con có địa vị cao hơn sẽ liếm lông cho con có địa vị thấp hơn.

Nên rõ ràng địa vị của kẻ ngoại lai này thấp hơn tên nô bộc loài người của nó rồi.

So với thời gian mọi tối Lâu Thăng cho nó ăn thì nay đã muộn rồi, tuy mới muộn có nửa tiếng nhưng Trường Sinh đói rồi.

Trường Sinh muốn nhắc nhở tên nô bộc loài người của nó rằng đã đến lúc đổ thêm đồ ăn vào bát mèo của nó rồi.

Có lẽ là đã xác định được Quý Miên có địa vị thấp nhất trong nhà này nên cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm tiến lại gần.

Đầu tiên là dùng móng vuốt khều khều Lâu Thăng, đệm thịt giẫm giẫm lên đầu gối Lâu Thăng, nhưng tiếc là người kia vẫn không thèm để ý đến nó.

Thế là nó tiến lại gần Quý Miên, liếm liếm ngón tay của kẻ ngoại lai có địa vị thấp nhất trong nhà này, mong tên nô bộc mới này có thể cho nó thêm chút đồ ăn.

Ngón tay truyền tới cảm giác ngứa ngáy ấm áp, Quý Miên phân tâm khỏi nụ hôn với Lâu Thăng, thấy Trường Sinh đang liếm ngón tay mình.

Quý Miên không muốn bỏ lỡ sự gần gũi hiếm có của Trường Sinh.

Cậu len lén xoa đầu Trường Sinh. Lông mèo ấp ám mềm mại, sờ thích hơn tưởng tượng nhiều.

Nhưng chưa tận hưởng được mấy giây thì tay đã bị Lâu Thăng nắm lấy.

Giây tiếp theo, Lâu Thăng kéo cánh tay vốn dĩ thuộc về hắn vòng lại qua eo mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.