Edit: Lune Quý Miên nhìn bóng mình phản chiếu trong tấm kính của cửa hàng bên đường. Dưới mái tóc ngắn màu nâu nhạt là một gương mặt đã lâu không thấy. Đó là khuôn mặt của chính cậu, là khuôn mặt trước khi cậu trở thành 017, giờ nhìn lại thấy xa lạ. Linh Bát đã trả lại cho cậu ký ức được lưu trữ ở điểm phục vụ cùng với cơ thể này. Ban đầu, để có thể nhanh chóng gặp Lâu Thăng nên cậu đã xin Linh Bát cho mình trở thành người nhiệm vụ. Nhưng từng là một hệ thống nên cậu hiểu rất rõ các quy tắc cũng như lỗ hổng của thế giới ảo, vì thế Linh Bát đã phong ấn ký ức của cậu lại như một cái giá, giao hẹn sẽ trả lại toàn bộ ký ức cho cậu sau khi nhiệm vụ kết thúc. Năm thế giới đã trôi qua trong thế giới ảo, ngoài hiện thực cũng đã qua gần ba năm. Cậu đã hứa với Lâu Thăng rằng sẽ trở lại, nhưng có vẻ hơi muộn rồi. Chủ cửa hàng quần áo nhìn thấy Quý Miên qua cửa kính, từ trong cửa hàng bước ra. Giọng cô hơi hồi hộp: “Ừm, bên ngoài lạnh lắm, cậu thấy ưng thứ gì có thể vào trong xem cũng được mà.” Cô chủ trẻ tuổi ngày thường nói năng rất lưu loát, tiếp đón khách hàng cũng thành thạo thoải mái lắm, nhưng chẳng hiểu sao lúc nói chuyện với Quý Miên lại hơi câu nệ. Đang là mùa đông, thời tiết quả thực hơi lạnh. Quý Miên khẽ mỉm cười với cô, nói: “Cảm ơn chị, nhưng không cần đâu.” Cậu không có tiền. “Ồ…” Cô chủ tiếc nuối nhìn cậu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055072/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.