Edit: Lune
017 khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của quả cầu ánh sáng.
“Cảm ơn cậu, để tôi về thử xem.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Quả cầu ánh sáng nói: “Ý, tới lượt tôi rồi.”
“Đợi——”
Quả cầu ánh sáng vừa dứt lời thì đã biến mất trước mắt 017.
017 hơi tiếc nuối, gặp vị đồng nghiệp hệ thống này ở trung tâm trung chuyển những hai lần, xác suất quá nhỏ. Cậu đang định hỏi số hiệu hệ thống của đối phương là bao nhiêu nữa.
Không lâu sau, cậu cũng vào điểm phục vụ, đổi một ít đồ ngọt với đồ chơi cho mèo.
“Linh Bát này, cô có thể thêm bánh ga tô vào danh mục đổi đồ ở điểm phục vụ được không? Ký chủ của tôi sắp sinh nhật rồi ấy.”
Linh Bát:【…】
【Tôi sẽ xem xét đề nghị của cậu.】
017: “Cảm ơn cô nhé.”
…
Chưa được mấy ngày, Lâu Thăng đã tìm được công việc gia sư khá ổn nhờ thành tích học năm qua ở Bắc Dương.
Hắn yêu cầu thanh toán lương theo ngày, hai phụ huynh thuê hắn nghe câu này thì đều khá ngạc nhiên, ngạc nhiên vì hắn còn ít tuổi mà chẳng hề ngại ngùng khi nói chuyện tiền nong như vậy. Phần lớn học sinh ở tuổi này thường ngại đưa ra điều kiện lắm.
Yêu cầu của Lâu Thăng không quá đáng nên cuối cùng hai phụ huynh cũng gật đầu đồng ý.
Hai ngày trước Tết, Lâu Thăng nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Nhìn tên người gọi đến, vẻ mặt hắn chẳng thay đổi tí nào, tắt máy thẳng tay.
Hai phút sau lại gọi tới, Lâu Thăng vẫn không thèm để ý.
017 hỏi:【Sao không nghe điện thoại?】
【Điện thoại của người thuê tôi gia sư năm ngoái, không muốn nghe.】
Khoảng nửa tiếng sau, đối phương lại kiên trì gọi đến lần thứ ba.
Reo chừng nửa phút, Lâu Thăng mới nhíu mày bắt máy.
Nói chuyện cực kỳ không lễ phép: “Sao?”
Không biết đầu bên kia nói gì mà biểu cảm Lâu Thăng bỗng trở nên kỳ lạ.
“Hôm nay?”
Vừa tắt máy, 017 đã hỏi:【Sao thế?】
【Họ nói sẽ trả tiền gia sư năm ngoái cho tôi…】Lâu Thăng nhíu mày, không sao hiểu nổi.
Lương tâm tự dưng trỗi dậy à? Lâu Thăng cảm thấy điều này không khả thi lắm.
【Vậy sao?】Giọng của 017 nghe có vẻ vui hơn bình thường.
Cậu nghĩ thầm, phương pháp của cậu hệ thống đồng nghiệp kia thế mà có tác dụng thật này.
Hôm đó là ngày thứ mười 017 kiên trì chiếu phim kinh dị ở nhà chủ thuê cũ của Lâu Thăng, quả nhiên chưa đến nửa tháng đã có hiệu quả. Ban đầu lo sẽ dọa người ta sợ nên 017 chỉ dám tiến hành dần dần thôi.
Tối hôm đó, Lâu Thăng đến nhà chủ thuê cũ một chuyến.
Hai người lớn đều có mặt.
Vừa thấy Lâu Thăng, bà chủ đã run lên, mặt mày tái mét.
Bà ta liệt kê toàn bộ các buổi dạy năm ngoái rồi thanh toán cho Lâu Thăng không thiếu một đồng.
Tổng cộng bốn nghìn năm trăm tệ, đối với Lâu Thăng bây giờ thì quả là một khoản tiền lớn.
“Cháu, cháu xem có sai chỗ nào không.”
Sắc mặt hai vợ chồng rất tệ, mắt cả hai đều thâm quầng, trông tiều tụy vô cùng, như thể đã nhiều hôm ngủ không ngon vậy. Vốn đã lấy làm lạ, Lâu Thăng thấy thế thì càng nhíu chặt mày.
Hắn cầm lấy tờ giấy người phụ nữ đưa cho, tự tính toán trong đầu một lúc rồi nói: “Không sai gì cả.”
Hai người kia lập tức thở phào.
Người chồng giải thích: “Năm ngoái nhà chú gặp chuyện ngoài ý muốn nên cực chẳng đã mới phải hoãn lương của cháu.”
Ngoài ý muốn? Lâu Thăng đương nhiên không tin.
Cái bộ dạng trở mặt quỵt nợ của hai người này lúc đó chẳng ăn nhập tí nào với mấy chữ “cực chẳng đã” cả.
“Hoàn cảnh hơi khó khăn, cháu thông cảm nhé.” Lúc tiễn Lâu Thăng về, người chồng vừa cười vừa nói.
Lâu Thăng không nói gì, quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng hắn, trên mặt hai người phía sau vẫn lộ vẻ sợ hãi, vừa đóng cửa lại là ngồi sụp xuống.
…
【017, có phải cậu đã làm gì không?】
【…】
017 xấu hổ, không dám nói cho Lâu Thăng biết là mười ngày qua, ngày nào cậu cũng sang nhà người ta chiếu phim kinh dị…
Quá vô đạo đức.
Thấy cậu không lên tiếng, Lâu Thăng không hỏi nữa, nhưng trong lòng đã có câu trả lời rồi.
Hắn nhét xấp tiền dày cộp vào túi, đột nhiên rất muốn mua thứ gì đó.
Lâu Thăng bắt xe đến khu phố náo nhiệt nhất Bắc Dương, đi loanh quanh không mục đích hồi lâu trong trung tâm thương mại đẹp đẽ, bước chân càng đi càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại.
017:【Sao vậy?】
—— Không có gì.
Lâu Thăng nghĩ, chẳng qua là hắn bỗng nhận ra việc mình xúc động đến đây hóa ra là muốn mua quà cho 017.
Nhưng đó là điều không thể, vì 017 không có cách nào nhận quà của hắn được.
【Đi dạo thôi.】Lâu Thăng nói.
Về đến nhà, con mèo xám xịt trong nhà giờ đã khác hẳn, bộ lông sạch sẽ, lộ ra màu lông trắng tinh như ban đầu.
Hai hôm trước tranh thủ trời nắng ấm, Lâu Thăng đã tắm cho nó. Mới hơn mười ngày mà cái bụng của con mèo vốn gầy còm kia đã phình ra một chút rồi.
Mấy ngày gần đây nó cũng đã gần gũi với Lâu Thăng hơn, cũng chịu chui ra khỏi gầm giường rồi. Ban đầu nó không cho Lâu Thăng sờ đâu, nhưng sau khi được “hối lộ” bằng vài con cá khô nhỏ, cuối cùng Lâu Thăng cũng dụ được nó vào trong lòng. Sau lần ôm đó thì nó không còn chống cự nữa.
Mèo trắng cuộn tròn trong ổ mèo của mình, thấy Lâu Thăng về thì hơi ngẩng đầu lên.
“Mèo thối, ăn cơm thôi.” Lâu Thăng gõ cái bát mèo của nó.
Lúc này nó mới chịu nhúc nhích, lập tức đi tới, niềm nở dụi chân Lâu Thăng rồi kêu meo meo mấy tiếng.
【Cậu không định đặt tên cho nó à?】017 hỏi.
Hơn mười ngày nay, Lâu Thăng toàn dùng mấy biệt danh như “mèo thối” với “mèo ngu” để gọi nó.
017 sợ con mèo này sẽ tưởng tên mình là “mèo thối”, sau này đặt tên khác sẽ rất khó sửa.
Lâu Thăng suy nghĩ một lúc thấy cũng phải.
Nghĩ chưa được mấy giây, hắn đã đưa ra một cái tên:【Gọi nó là Phát Tài nhé?】
017:【Được.】
【Không được, quê mùa quá.】
017:【… Cậu đặt mà?】
【Tôi nói linh tinh thôi, sao cậu cái gì cũng được vậy?】
【…】
Lâu Thăng nói:【Cậu hiểu biết nhiều, cậu đặt đi.】
【Tôi á?】
【Ừm.】
017 im lặng một lúc.
【Vậy, gọi là Trường Sinh nhé?】
【Trường Sinh?】Lâu Thăng cười:【Cũng có hay hơn cái tên tôi nghĩ là mấy đâu.】
017 nghĩ lại cũng thấy hơi quê mùa, bèn cười nói:【Thôi cậu nghĩ đi.】
【Không.】Lâu Thăng cúi đầu, nhìn cục bông trắng đang dựa vào bắp chân mình:【Nghe cậu, gọi là Trường Sinh đi.】
Lâu Trường Sinh.
Tâm trạng của 017 bỗng trở nên hơi khó tả. Ký chủ nhà cậu dễ nói chuyện ghê… Nhưng sao nghe lời mình thế nhỉ?
…
Sinh nhật của Lâu Thăng rơi vào sau Tết, sau Tết không lâu lắm.
Hôm ấy Lâu Thăng đi dạy cả ngày, vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ.
Hắn nhìn về phía mặt bàn theo phản xạ, quả nhiên trông thấy một cái hộp trắng để trên đó, rất to, phía trên còn thắt nơ bằng ruy băng.
Không biết Trường Sinh nhảy lên bàn từ lúc nào, dạo này bụng nó tròn hơn khối, nó không ngừng cào móng vào thân hộp. Tiếc là sức nó có hạn nên cùng lắm chỉ để lại vài vết cào trên đó.
Thân hộp không phải kiểu trong suốt nên Lâu Thăng không nhìn thấy đồ bên trong.【Đây là cái gì vậy?】
017 không đáp.
Lâu Thăng bỗng nghĩ tới điều gì, hắn mở điện thoại ra xem ngày tháng, vừa nhìn thì mím môi lại.
Hắn để ba lô xuống, bế Trường Sinh thả xuống dưới rồi mở cái hộp trên bàn.
Sau khi mở ra, mùi thơm ngọt ngào của sữa càng nồng đượm.
Là bánh sinh nhật của hắn. Bên cạnh còn có một cây nến hình số “17” để đánh dấu tuổi mười bảy của hắn.
Lâu Thăng không nói với 017 rằng đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho hắn.
Lâu Thăng cụp mắt xuống, nói:【Sao điểm phục vụ cái gì cũng có vậy.】
【Nếu cậu muốn gì thì tôi có thể đề xuất ở điểm phục vụ.】017 nói tiếp:【Sinh nhật vui vẻ nhé, ký chủ nhỏ.】
Lâu Thăng im lặng hồi lâu.
Trường Sinh dùng móng bấu quần Lâu Thăng, thấy chủ nhân không để ý tới mình thì bỗng nhảy phắt lên bàn.
Nó không ăn bánh ga tô mà chỉ tò mò thôi, nó ghé đầu lên mép hộp bánh nhòm vào.
Trường Sinh vừa mới định thò móng vào lay hai quả dâu tây trên cùng thì bị người ta xách gáy nhấc bổng lên.
Lâu Thăng: “Cái này là của tao.”
Hắn nhìn cái bánh của mình chăm chú, rất muốn chụp lại bằng điện thoại. Hắn hơi hối hận vì mình không mua lấy một cái điện thoại thông minh, dù cũ cũng được.
Lâu Thăng nhìn rất lâu, như thể muốn khắc sâu hình ảnh chiếc bánh vào trong tâm trí vậy.
【017…】
【Tôi đây.】
Lâu Thăng chỉ vô thức thốt ra tên 017 thôi.
Hắn châm nến, nhìn nó rồi ước.
017 hơi muốn cười.
Ký chủ à, lúc ước phải nhắm mắt lại chứ.
【017, khi nào thì cậu đi vậy?】
017:【… Cậu muốn tôi đi à?】
【Đương nhiên là không. Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ ở lại đến khi nào thôi?】
【Ừm chắc là… đến ngày cậu không cần tôi nữa.】
Thế phải ở lại cả đời. Khóe môi Lâu Thăng cong lên, ánh nến sáng rực phản chiếu trong mắt hắn.
Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh bất thường. Nhưng giờ Lâu Thăng vẫn chưa hiểu hàm nghĩa trong đó.
Bánh 017 mang về là loại đường kính 30cm —— điểm phục vụ chỉ có bánh cỡ này thôi, mới được Linh Bát thêm vào danh mục gần đây.
Một mình Lâu Thăng ăn thì chắc chắn không hết rồi. Bánh sinh nhật phải ăn cùng gia đình với bạn bè chứ. Giờ trong nhà chỉ có một người một mèo vàmột thống, có mình Lâu Thăng là lực lượng chiến đấu duy nhất thôi.
017 đề nghị:【Chia cho hàng xóm đi?】
【Không.】
【Hả? Cậu ăn hết được à?】
【Không ăn hết.】
Lâu Thăng ôm hộp bánh của mình.
Hắn ăn không hết, nhưng riêng cái này hắn không muốn chia cho ai hết.
Hắn nói:【Trời lạnh, để tới mai chắc không sao.】
017:【Tốt nhất đừng để qua đêm. Với lại bánh sinh nhật thì nên có người cùng ăn chung vẫn tốt hơn.】
Lâu Thăng cụp mắt xuống, bủn xỉn cắt một phần ba cái bánh của mình mang sang cho cặp vợ chồng trung niên ở nhà bên cạnh.
Người ra mở cửa cho hắn là người vợ, khi nhận được bánh ga tô của Lâu Thăng thì tỏ ra rất bất ngờ lẫn vui vẻ.
【Nhận được điểm biết ơn…】
Hai vợ chồng họ mở quán ăn, vì vừa ăn Tết xong nên hai người mới ở quê lên, cả hai nói tiếng phổ thông đặc giọng địa phương, nhiệt tình mang ít đặc sản quê nhà ra tặng lại cho Lâu Thăng.
Chỉ tặng mỗi miếng bánh thôi mà lúc trước gặp nhau vốn còn chẳng thèm chào hỏi lập tức trở nên thân thiết hẳn.
Vì Lâu Thăng còn nhỏ tuổi nên ánh mắt hai vợ chồng nọ nhìn hắn hiền từ lắm, bọn họ còn chia cho Lâu Thăng một bát thịt mới hầm siêu to, nhiệt tình cực kỳ.
Lâu Thăng bê bát thịt nóng hổi với túi đặc sản trở về phòng mình mà vẫn hơi ngỡ ngàng.
Trường Sinh ngửi thấy mùi thịt lại đến dụi vào người hắn.
Lâu Thăng ấn nó vào trong ngực mình, vừa ăn bát thịt hầm nóng hổi vừa ăn nốt hai phần ba chiếc bánh còn lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.