🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Lune

【… Có chút xíu.】

Khóe môi Lâu Thăng cong lên.

017:【Nhưng mà, giờ thì ổn rồi.】

【Cậu không vui thì nói cho tôi biết nhé.】Trong mắt Lâu Thăng ẩn chứa ý cười:【Tôi đâu có nhìn thấy cậu, cậu không nói thì tôi chẳng biết gì cả.】

017 nhìn nụ cười nhẹ bên khóe môi hắn, ngẩn người một lúc lâu mới đáp:

【Được.】

Trong lúc một người một thống nói chuyện với nhau thì con mèo kia đã ăn hết đồ ăn trong bát.

017 nói:【Tôi còn mang cá khô về nữa.】

Lâu Thăng ước lượng rồi ném cho hai con. Mèo trắng ăn vui vẻ lắm.

017 cười:【Xem ra nó rất thích.】

Lâu Thăng bỗng có một ảo giác, như thể lúc này đây 017 đang sống sờ sờ ở ngay bên cạnh hắn vậy, cũng đang ngồi xổm nhìn con mèo vô lương tâm kia ăn giống mình.

Cậu ấy trông như thế nào nhỉ? Lâu Thăng chợt thấy tò mò.

Ý nghĩ này sau khi xuất hiện rồi thì không làm sao ghìm xuống được.

Nửa tiếng sau, Lâu Thăng thử đủ cách cũng không thể khiến mèo trắng chui ra khỏi gầm giường ra ngủ trong ổ mèo được.

Nhiệt độ trong phòng thấp, hắn sợ đêm lạnh làm nó cóng chết mất.

Ổ mèo 017 mang về hơi to quá, không nhét vừa vào gầm giường, Lâu Thăng đành phải nhét một cái áo của mình vào trong, cũng hơi đau lòng.

“Mèo thối, đừng có làm hỏng áo của tao đấy.”

Hắn còn định mặc tiếp.

Lâu Thăng tắt đèn đi ngủ.

Nằm trên giường, thỉnh thoảng hắn lại nghe thấy tiếng mèo hoạt động dưới gầm giường, sột soạt, rất dè dặt.

Trong phòng có thêm một sinh vật sống, cảm giác khác trước kia ghê.

Không, kể từ khi 017 xuất hiện, mọi thứ đã không còn như cũ nữa rồi.

Lâu Thăng ngủ thẳng một mạch đến tận 9 giờ sáng hôm sau.

Ban đầu 017 còn tưởng ký chủ của mình cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi tử tế, cho đến khi Lâu Thăng ho khù khụ mấy tiếng.

017:【… Ký chủ nhỏ?】

【Sao thế.】

【Cậu bị cảm rồi.】

【…】

Hôm qua đi học Lâu Thăng đã mặc ít, tối còn ra ngoài bắt mèo, lại đứng phơi gió lạnh cả tiếng đồng hồ. Hơn nữa nửa năm qua ít vận động nên bị cảm là cái chắc.

Lâu Thăng vốn định cãi vài câu, nhưng đầu nặng như chì, người cũng nóng ran lên.

Hắn ít khi bị ốm nên cũng áng chừng mình không sốt cao lắm.

Trong nháy mắt, bên gối có thêm hai hộp thuốc cảm với một cái nhiệt kế.

【017, cậu như mèo Poko ấy.】Hồi nhỏ Lâu Thăng xem ít phim hoạt hình, cho đến giờ cũng chưa tiếp xúc nhiều với mạng internet, thành thử trong đầu chỉ có mấy bộ phim xem hồi nhỏ nên cực kỳ ấn tượng.

017 cười, không nói gì.

Lâu Thăng ngoan ngoãn dùng.

Chưa đến 38 độ, đúng là không sốt cao lắm.

Hắn uống thuốc, tiện thể cho oắt con vẫn rúc dưới gầm giường ăn cơm uống nước. Hôm nay nó cũng bạo hơn một chút, Lâu Thăng để cái bát cách mình chưa đến một mét, nó cũng cẩn thận lại gần rồi mới dùng móng kéo bát cơm vào trong góc.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một đêm, cả thế giới bên ngoài đã khoác lên mình một màu trắng bạc, được bao phủ bởi một lớp tuyết dày mềm mại, tĩnh lặng lạ thường.

Thời tiết thế này không thích hợp ra ngoài làm việc, hơn nữa Lâu Thăng cũng đang ốm nên chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi thôi.

Lúc ốm luôn cảm thấy thiếu ngủ.

Lâu Thăng ho vài tiếng, hắn nằm lại xuống giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà xám xịt, nghĩ thầm: Hình như hắn có vấn đề thật rồi, bị ốm mà lại thấy cũng tốt mới sợ.

017 nói:【Nếu chán thì tôi có thể mở phim cho cậu xem.】Ở trong đầu Lâu Thăng còn có ưu điểm này đây, có thể tiết kiệm tiền mua ti vi.

Lâu Thăng chớp mắt.

So với xem phim thì bây giờ hắn muốn nói chuyện với 017 hơn…

Nhưng rốt cuộc phải nói gì thì hắn cũng không biết nữa.

【Ừm.】

【Muốn xem gì?】

【Gì cũng được.】

017 tìm cho Lâu Thăng một bộ phim nước ngoài nhẹ nhàng, tiện thể rèn khả năng nghe tiếng Anh cho hắn luôn. Tuy không thể giỏi lên chỉ trong một sớm một chiều nhưng xem nhiều nghe nhiều thì khả năng cảm thụ ngôn ngữ và kỹ năng nghe sẽ dần tốt hơn.

Thể chất của Lâu Thăng đúng là rất tốt, virus thậm chí còn không trụ được đến ngày hôm sau trong cơ thể hắn. Thuốc mà 017 mang từ điểm phục vụ về cho hắn, hắn chỉ uống có hai lần.

Thực ra uống một lần đã đỡ nhiều rồi, nhưng Lâu Thăng nghĩ 017 đã cất công mang về cho mình rồi nên hắn không muốn lãng phí như thế, tối đến lại cố uống thêm một lần nữa. Sau đó mới nhận ra hành động của mình rất bất thường.

Lâu Thăng quy kết nguyên nhân là do sau khi bị ốm, đầu óc mụ mị, ý thức không tỉnh táo dẫn đến việc làm chuyện ngu ngốc.

Sau khi khỏi bệnh, Lâu Thăng bắt đầu tìm việc làm để kiếm tiền sinh hoạt phí cho học kỳ tới và tiền mua thức ăn cho mèo. Hắn đủ mười sáu tuổi rồi, tìm việc cũng dễ dàng hơn chút.

Lâu Thăng vẫn tìm việc chân tay để làm, nguyên nhân rất đơn giản, kiếm tiền nhanh, tốn ít thời gian. Thời gian nghỉ đông ngắn quá, nghỉ một tháng, trừ Tết ra thì cũng chỉ có khoảng hai mươi ngày.

Lâu Thăng có tính toán riêng, hắn không muốn năm lớp 12 còn phải bận tâm tới chuyện làm thêm, cho nên chậm nhất là mùa hè tới, hắn phải kiếm đủ tiềm chi tiêu cho cả năm học lớp 12.

Lâu Thăng không thấy mình vất vả gì hết nhưng 017 vẫn thương hắn.

【Còn lâu mới hết nghỉ đông mà. Cậu học giỏi, đi làm gia sư cũng kiếm được tiền đó.】

017 đã đề xuất với hắn nhiều lần rồi, ban đầu Lâu Thăng không để ý đến nhưng giờ không thể làm ngơ được nữa.

【Sợ bị lừa.】

Nghe lý do này, 017 sững ra. Lâu Thăng chưa bao giờ nói chuyện này với cậu.

【Sao lại bị lừa?】

Lâu Thăng giải thích sơ qua một lần.

Đầu tháng 12 năm ngoái, hắn bắt đầu dạy kèm cho một học sinh cấp 2, thực ra tiền công theo giờ hơi thấp. Nhưng tại lúc đó Lâu Thăng còn thiếu hai tháng nữa mới đủ mười sáu tuổi nên khó tìm được việc khác, mà bố mẹ của đứa trẻ đó lại cam đoan với hắn rằng nếu thành tích của đứa trẻ được cải thiện thì sẽ tăng tiền công…

Hắn dạy kèm như vậy nửa năm. Đứa trẻ tiến bộ rõ rệt nhưng bố mẹ nó lại không hề đề cập gì đến chuyện đã hứa ban đầu, Lâu Thăng cũng đành nhịn.

Ban đầu đối phương vẫn trả tiền dạy kèm như bình thường, đến kỳ nghỉ hè thì đột nhiên bảo là chờ hết kỳ nghỉ thì thanh toán một thể.

Sau đó chẳng có tin tức gì nữa. Lâu Thăng làm không công cả kỳ nghỉ hè, trong hơn bốn mươi ngày đó, phần lớn thời gian ban ngày hắn đều dành để dạy học cho đứa trẻ, đến tối về mới lo cho việc học của mình, cuối cùng lại chỉ nhận về kết quả như vậy.

Lâu Thăng không sợ bị lừa, nhưng hắn ghét cảm giác bất lực không thể làm gì khi bị lừa.

017 nghe xong, im lặng thật lâu.

Thấy 017 im lặng, Lâu Thăng lại nhoẻn miệng cười, hắn biết 017 đang xót xa cho mình. Không ngờ trên đời này vẫn còn có người buồn vì hắn…

【Để mai tôi đi tìm xem có chỗ nào cần gia sư không.】

Thái độ của hắn thay đổi nhanh quá làm 017 ngạc nhiên lắm:【Tưởng cậu bảo sợ bị lừa?】

【Một trường hợp cá biệt không thể đại diện cho tất cả mọi người.】

Lâu Thăng biết mình cố ý tránh việc dạy kèm là do còn bực tức chuyện trước đây. Hắn có một tật xấu là hay tự cố chấp với bản thân. Nhưng từ khi có 017, cái tật xấu này có vẻ đã đỡ hơn một tẹo.

Thực ra 017 thực ra cũng có một tật xấu, cậu không chịu nổi khi thấy Lâu Thăng bị thiệt, mỗi khi thấy, cậu đều chạy đến điểm phục vụ xem có thể đổi lấy thứ gì có thể làm ký chủ của mình vui vẻ không.

Cậu muốn giúp Lâu Thăng lấy lại tiền, không vì gì khác, chỉ là không muốn Lâu Thăng phải chịu thiệt thòi ấm ức.

017 nhẹ giọng đáp lại Lâu Thăng vài câu, lại lần nữa vào trung tâm trung chuyển.

Trong trung tâm trung chuyển còn một quả cầu ánh sáng khác đang đợi.

Chuyện kiểu này thường xảy ra lắm nên 017 không lấy làm lạ.

“Này cậu bạn.” Quả cầu ánh sáng kia nhiệt tình mở miệng.

Nghe câu mở đầu này, 017 sững người. Nghe hơi quen quen…

Câu tiếp theo của đối phương khiến cậu xác định suy đoán của mình: “Cậu vừa từ thế giới ảo trở về à?”

Trong thời gian ngắn mà gặp tận hai lần, tâm trạng 017 cũng sáng sủa hơn hẳn: “Là cậu à…”

Quả cầu ánh sáng kia ngơ ngác: “Sao thế, chúng ta gặp nhau rồi à?”

“Ừm, mấy tháng trước.” 017 nói: “Tôi ở bộ phận giá trị biết ơn.”

“À!” Vừa nhắc đến biết ơn là quả cầu ánh sáng liền nhớ ra ngay: “Nhớ ra rồi. Cậu là người mà tích được 90 nghìn điểm đó hả…”

Thấy đối phương nhớ rõ điểm tích lũy của mình như vậy, 017 thấy thú vị cực.

“Dạo này tích được bao nhiêu điểm rồi? Cậu làm nhiệm vụ ở thế giới thực thì chắc là nhanh hơn tôi một tí.”

017 hơi xấu hổ: “8, 80 nghìn…”

Đối phương ngạc nhiên: “Ủa? Sao lại tụt vậy?”

“Ừm. Tôi có đổi mấy thứ ở điểm phục vụ.”

“Thế cũng đâu đến lượt cậu dùng điểm đổi đồ chứ, bọn mình làm hệ thống kiếm được tí điểm rõ khó.” Quả cầu ánh sáng không tán thành chút nào, như thể 017 tiêu tiền của chính mình vậy.

“…” 017 nhớ đến chuyện mình đổi thẻ bám vào hôm trước, chẳng hiểu sao lại thấy áy náy trước mặt quả cầu ánh sáng này.

“Ký chủ của cậu gặp rắc rối gì à?”

“Cũng không hẳn là rắc rối…” 017 không tiện giải thích nhiều, đi kể chuyện ký chủ nhà mình với người khác có vẻ không lịch sự lắm.

Quả cầu ánh sáng ra vẻ chính nghĩa nói: “Dù sao cũng đang chờ. Có vấn đề gì, tôi còn có thể đề xuất ý kiến giúp cậu. Chứ đồ ở điểm phục vụ đắt lắm.”

Cậu ta dẫn dắt quá trời ký chủ mà còn chưa đổi đồ ở điểm phục vụ bao giờ đâu. Một mặt là trong thế giới ảo không cần dùng, mặt khác cũng là vì không nỡ…

Bọn họ làm hệ thống, tuy công việc dễ dàng hơn ký chủ nhưng điểm kiếm được cũng kém xa người ta. Thường một thế giới trôi qua mấy chục năm mà số điểm nhận về tay cũng chỉ được một hai nghìn điểm thôi, một cái thẻ bé xíu ở điểm phục vụ đã mất những một nghìn điểm rồi kìa.

017 chần chờ một lúc rồi kể chuyện Lâu Thăng bị quỵt tiền dạy kèm.

“Cậu ấy còn đang học cấp ba, tính tình ngoan hiền lắm nên dễ bị người ta bắt nạt.”

“Ừm… không có bằng chứng đúng là khó nhỉ.”

Quả cầu ánh sáng trầm ngâm cả buổi, bỗng nghĩ ra điều gì bèn hỏi: “Cậu biết địa chỉ nhà của đám kia không?”

017 không hiểu lắm: “Chắc là ký chủ nhà tôi biết.”

“Thế này nhé, đêm cậu lần theo đường dây mạng qua đó, bật phim ma cho cả nhà họ xem.”

017: …

“Trong phim bóng gió nhắc họ trả tiền. Theo kinh nghiệm của tôi thì chưa cần đến nửa tháng, vấn đề sẽ được giải quyết thôi.”

“…”

017 nghe xong cảm thấy có vẻ hơi thiếu đạo đức, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy khá là khả thi.

017 do dự nói: “Cách này… có tác dụng thật hả?”

Quả cầu ánh sáng nói chắc như đinh đóng cột: “Lần nào cũng hiệu quả.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.