Edit: Lune Thành tích của Lâu Thăng đột nhiên tiến bộ vượt bậc. Sau đó cô Lương còn tìm hắn nói chuyện, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày nay lại nở nụ cười hiền hòa, khen Lâu Thăng dạo này học hành rất tiến bộ, bảo hắn tiếp tục phát huy. Đều là lời khen cả, nhưng chẳng hiểu sao Lâu Thăng lại nhạy cảm đặc biệt với 017 như thế. Rõ là một câu nói bình thường, nhưng nghe từ miệng 017 lại như có một ma lực khiến người ta cảm thấy bứt rứt. Thậm chí còn dùng giọng điện tử nữa chứ… Hơn nửa học kỳ 1 của lớp 11 trôi qua, Lâu Thăng béo lên một tí. Dùng từ béo không đúng lắm vì nhìn chung hắn trông vẫn hơi gầy, nhưng đúng là đã nặng hơn hồi đầu năm học, đến cả chiều cao cũng nhích thêm được một hai phân. Quả nhiên ăn đồ ngọt nhiều sẽ béo. Suốt cả học kỳ, trong ngăn bàn của Lâu Thăng chưa bao giờ hết đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng sau khi tan học, Lâu Thăng còn tiện tay sờ vào trong ngăn bàn. Một ngày nọ, hắn bỗng ý thức được hình như mình đã vô thức coi việc 017 cho đồ ăn thành một thói quen… Thói quen là một thứ đáng sợ. Nhận ra điều này, Lâu Thăng không hiểu sao lại sinh ra tâm lý chống đối, nhịn ăn vặt hai ngày. 017 chú ý đến sự khác thường của hắn, hỏi hắn có phải ăn nhiều nên chán rồi không, mặc dù Lâu Thăng đã ra sức phủ nhận nhưng cậu vẫn ân cần đổi đồ ăn vặt mới từ điểm phục vụ để thay thế. 【Không thích thì đừng cố ép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055081/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.