Edit: Lune Cả ngày hôm đó Lâu Thăng không hề thấy buồn ngủ. Sau bữa trưa, vào giờ học, mỗi khi cảm thấy uể oải là hắn lại nhét kẹo vào miệng. Chỉ cần không bị hạ đường huyết thì khả năng tập trung của Lâu Thăng cao hơn hẳn so với hầu hết mọi người. Trương An Thông lúc sáng cũng ăn thử hai cái kẹo hắn cho, nói: “Kẹo này hãng nào thế? Ăn ngon phết, lúc nữa tớ mua cho em gái một ít.” Nhưng dùng điện thoại thông minh chụp ảnh tìm kiếm cả buổi cũng không ra kết quả nên đành thôi. Ra chơi, không khí trong lớp ồn ào hẳn lên, chỗ trống cuối lớp ngay sau lưng Lâu Thăng là ầm ĩ nhất. Cây bút trong tay Lâu Thăng xoay hai vòng, hắn học không vào. Cũng không phải vì phía sau quá ồn ào, dù sao mọi khi cũng ồn ào như vậy. Nếu như mọi hôm thì giờ này hắn đã gục xuống bàn chợp mắt rồi, nhưng hôm nay cho đến giờ vẫn đầy năng lượng. Lâu Thăng biết là do đâu. Hắn nhai viên kẹo sữa trong miệng, vị sữa đậm đà. Lâu Thăng đờ mặt ra nghĩ: Cái thứ không có nhãn mác gì này không biết sản xuất từ đâu mà ngon thế không biết… Thấy thái độ Lâu Thăng mềm mỏng hơn, 017 thấy nhẹ nhõm hẳn, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn thiết kế cho hắn một chế độ ăn uống hợp lý. Đâu thể ăn đồ ngọt suốt được. 【017.】 【Há?】 【Bàn tôi nhét không vừa nữa rồi.】 017 nghe hiểu, nói:【Tôi biết rồi.】Một tuần tới, cậu sẽ không để đồ vào đó nữa. Ăn của người ta rồi… Lâu Thăng nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055082/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.