Edit: Lune Lâu Thăng nhịn đến khuya, làm xong bài tập phải nộp hôm sau rồi mới lên giường nghỉ ngơi. Vào tháng Chín rồi, nhiệt độ mỗi ngày giảm rõ rệt, chẳng mấy nữa hắn phải sắm thêm chăn đệm cho mình rồi., Mấy ngày gần đây 017 không còn đổi những thức ăn dễ thiu cho hắn nữa, biết Lâu Thăng không chịu nhận nên cậu cũng không lãng phí điểm của mình để làm mấy chuyện thừa thãi nữa. Sáng hôm sau, Lâu Thăng sắp đồ xong rồi lên đường đến trường. Đã có đủ tiền để lo cho nửa tháng tới nên áp lực giảm hẳn. Lâu Thăng chưa bao giờ cho rằng mình sống quá khổ hay gì, cùng lắm lúc bực bội chỉ chửi thề vài câu thôi, nhưng chưa từng than thân trách phận lấy một câu. Trên đời này còn đầy người có hoàn cảnh nghèo khó hơn hắn. Những chuyện không suôn sẻ hiện tại của hắn suy cho cùng chỉ xoay quanh vấn đề tiền bạc thôi. Còn về phần cha mẹ nuôi thì hắn đã không trông mong gì từ lâu rồi. Cuối học kỳ trước họp phụ huynh, cô Lương còn gọi điện cho hai người họ, song cũng bị họ từ chối với lý do nhà không trong thành phố, đường sá xa xôi. Từ sớm trong khu phố đã nhộn nhịp rồi, ngày thứ nên đâu đâu cũng thấy người đi ăn sáng với người hối hả bắt xe đi làm. Đi qua một ngã tư có đèn giao thông, Lâu Thăng bắt gặp một bà cụ khoảng 70 đang xách mấy cái túi ở đối điện đi ngược hướng về phía Lâu Thăng, cột sống đã biến dạng, lưng còng xuống. Hiển nhiên là bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055083/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.