Edit: Lune Nghe giọng điệu bình thản của 017, chẳng hiểu sao Lâu Thăng lại thấy ấm ức. Cái tên này bảo mình là hệ thống, thế chắc là người máy rồi nhỉ? Bảo sao trả lời y chang AI đần độn. 017 không nghe được suy nghĩ của hắn, cũng không biết giải thích thế nào. Lâu Thăng vứt mấy thứ kia vào lại ngăn bàn. Vốn định vứt thùng rác nhưng lại không nỡ. Bình thường muốn ăn miếng thịt còn phải tính toán chi li, thanh sô cô la kia ít cũng nặng 200g, ngoài chợ bán cũng phải mười mấy hai mươi tệ, hắn không nỡ vứt đi. Trương An Thông vẫn đang tò mò, thấy phản ứng Lâu Thăng bình tĩnh như thế thì không nhịn được mà mở miệng: “Cậu không muốn biết ai tặng à?” “Không.” Trương An Thông: “…” Hai bạn nữ ngồi ở bàn trước nghe thấy họ nói chuyện cũng tò mò lén ngoái đầu lại nhìn. Tuy Lâu Thăng hơi gầy nhưng mày kiếm mắt sáng, đẹp trai khí khái vô cùng. Chẳng qua thời học sinh, dù là nam hay nữ thì hầu hết đều thích kiểu da trắng dìu dịu. Đợt hè, Lâu Thăng bị cháy nắng nên da hơi sẫm màu, nên trông càng dữ, đám con gái cùng lắm chỉ dám nhìn lén thôi chứ không dám bắt chuyện. Lâu Thăng cứ vậy chờ đến lúc tan học. Đúng là hắn đói đến mức hạ đường huyết, sức lực toàn thân như bị rút cạn, tim cũng đập nhanh hơn. Phiền nhất là trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ tới thanh sô cô la với túi kẹo sữa trong ngăn bàn. Dù Lâu Thăng có ngoan cố hay ý chí có mạnh đến đâu thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055084/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.