Edit: Lune Lâu Thăng ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng rầm phát ra từ căn phòng ở tầng trên, nghe như có thứ gì nặng đập xuống đất vậy. Sau đó là tiếng nam nữ cãi vã vang lên. Giọng miền Nam, nghe không rõ lắm, Lâu Thăng chỉ biết là chửi rất khó nghe. Một lúc sau, không biết ai tới gõ cửa mà cuối cùng cũng im ắng xuống. Mấy ngày sau là ngày khai giảng của trường cấp 3 Bắc Dương. Lâu Thăng cầm tiền đến nộp học phí, vì không mang theo mấy quyển bài tập hè do đã bị ông già ve chai nhặt mất nên còn bị cô chủ nhiệm mắng cho một trận. Cô chủ nhiệm lớp 7 là một người phụ nữ chừng 50 tuổi, họ Lương, là giáo viên có thâm niên lâu nhất của trường Bắc Dương, khóa nào cũng chủ nhiệm lớp xuất sắc nhất trường. “Tự học sớm hôm nào cũng ngủ gật, nói mấy lần cũng không sửa, giờ bài tập cũng không thèm làm nữa? Hả?” Trên mặt Lâu Thăng không biểu lộ cảm xúc gì. “Giải thích đi.” “Bị ông ve chai nhặt mất rồi ạ.” Cô Lương cười nhạt một tiếng, ánh sáng phản chiếu trên mắt kính viền bạc, hiển nhiên là cho rằng lý do này không thông minh chút nào. “Lâu Thăng, đừng ỷ mình thông minh mà bỏ bê việc học, em tự nhìn lại xem từ lớp 10 đến giờ thành tích đã sa sút thế nào rồi…” Thấy một mầm non tốt vốn có thể đỗ vào trường danh tiếng mà giờ học hành lại sa sút thế này nên cô mới nghiêm khắc với hắn như thế. Khi vào Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055086/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.