Edit: Lune Lần lượt sau đó là những việc Dụ Sấm và Quý Miên ghét làm nhất sau khi kết hôn. Hắn luôn tranh thủ về nhà ngay khi có thể, tối thứ Sáu, sau khi xử lý xong công việc, hắn không ăn tối gì cả mà lập tức đáp chuyến bay về Ninh Thành. Rồi thường vào rạng sáng thứ Hai, tắt báo thức điện thoại rung bên gối, quay đầu ngắm Quý Miên đang ngủ say một lúc mới rón rén xuống giường. Đến khi không thể nấn ná ở lại thêm được nữa mới hôn nhẹ lên mái tóc Quý Miên rồi rời đi. Quý Miên còn bận hơn cả Dụ Sấm, tình hình hiện tại của Kỷ thị không cho phép cậu lơi là, hầu hết cuối tuần cậu đều phải ở lại công ty làm việc. Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng hai năm, Kỷ thị khôi phục lại được bảy phần như xưa, bấy giờ Quý Miên mới có thể thảnh thơi phần nào giống một ông chủ thực sự, thỉnh thoảng lười biếng tự cho phép mình nghỉ ngơi, đổi lại thành cậu chạy sang chỗ Dụ Sấm. Hai người đi qua đi lại rất phiền. Thỉnh thoảng Dụ Sấm lại đột nhiên nói một câu: “Hay là em chuyển nhượng cổ phần, về Ninh Thành nhé.” Minh Thịnh là tâm huyết mười năm của hắn, nói ra lời như vậy, chính Dụ Sấm cũng thấy rất hoang đường. Hoang đường hơn cả là thời điểm nói ra, hắn lại phát hiện mình thực sự nghiêm túc. Hồi hơn hai mươi không có được Quý Miên, hắn chỉ có thể khao khát công thành danh toại. Nhưng đến khi ngoài ba mươi thì những công danh này lại trở thành gông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055088/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.