🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Lune

Lần lượt sau đó là những việc Dụ Sấm và Quý Miên ghét làm nhất sau khi kết hôn.

Hắn luôn tranh thủ về nhà ngay khi có thể, tối thứ Sáu, sau khi xử lý xong công việc, hắn không ăn tối gì cả mà lập tức đáp chuyến bay về Ninh Thành. Rồi thường vào rạng sáng thứ Hai, tắt báo thức điện thoại rung bên gối, quay đầu ngắm Quý Miên đang ngủ say một lúc mới rón rén xuống giường. Đến khi không thể nấn ná ở lại thêm được nữa mới hôn nhẹ lên mái tóc Quý Miên rồi rời đi.

Quý Miên còn bận hơn cả Dụ Sấm, tình hình hiện tại của Kỷ thị không cho phép cậu lơi là, hầu hết cuối tuần cậu đều phải ở lại công ty làm việc. Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng hai năm, Kỷ thị khôi phục lại được bảy phần như xưa, bấy giờ Quý Miên mới có thể thảnh thơi phần nào giống một ông chủ thực sự, thỉnh thoảng lười biếng tự cho phép mình nghỉ ngơi, đổi lại thành cậu chạy sang chỗ Dụ Sấm.

Hai người đi qua đi lại rất phiền.

Thỉnh thoảng Dụ Sấm lại đột nhiên nói một câu: “Hay là em chuyển nhượng cổ phần, về Ninh Thành nhé.”

Minh Thịnh là tâm huyết mười năm của hắn, nói ra lời như vậy, chính Dụ Sấm cũng thấy rất hoang đường.

Hoang đường hơn cả là thời điểm nói ra, hắn lại phát hiện mình thực sự nghiêm túc. Hồi hơn hai mươi không có được Quý Miên, hắn chỉ có thể khao khát công thành danh toại. Nhưng đến khi ngoài ba mươi thì những công danh này lại trở thành gông cùm.

Bị Quý Miên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hồi lâu, hắn mới im lặng một lúc, nói: “Em nói đùa thôi.”

Hắn ghét phải chia ly, càng ghét quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng sau mỗi lần ly biệt hơn. Nếu có kiếp sau, hắn hy vọng mình và Quý Miên chỉ là một cặp tình nhân bình thường như bao người khác, ngày ngày đêm đêm, chỉ cần nhớ nhung là có thể ở bên cạnh nhau ngay.

Tần suất Quý Miên nhận được âm báo tăng điểm si tình ngày càng giảm dần theo năm tháng. Thỉnh thoảng một hai tháng một xuất hiện một lần, chủ yếu đều đến từ Dụ Sấm.

Cậu không biết phải giải thích với đối phương thế nào rằng cả đời này mình chỉ thích hắn.

Những khi âm báo vang lên, Quý Miên chỉ có thể tìm Dụ Sấm rồi ôm chặt hắn, cảm nhận nhịp tim vội vã tăng nhanh của đối phương, sau đó từ từ chậm lại rồi về chung nhịp đập với trái tim mình.

Mãi đến một ngày rất lâu sau đó, Quý Miên đang nằm phơi nắng trong vườn sau phòng ngủ mới sực nhận ra là lâu rồi chưa nghe thấy tiếng âm báo quen thuộc, nhờ hệ thống kiểm tra lại mới phát hiện đã qua hai năm rồi.

Từ đó trở đi, cậu không còn nhận được bất cứ điểm nào do Dụ Sấm đóng góp nữa.

Thực ra từ lâu Dụ Sấm đã hiểu Bùi Thanh sẽ không bao giờ trở thành vấn đề giữa mình với Quý Miên.

Mỗi lần hắn đáp máy bay, vượt qua hàng ngàn cây số để trở về Ninh Thành, khoảnh khắc mở cửa ra trông thấy Quý Miên, cậu đều nhảy bổ vào lòng hắn như một chú gấu túi.

Đó là khoảnh khắc mà Dụ Sấm mong chờ nhất trong tuần.

Khi Quý Miên ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn, gương mặt đong đầy ý cười kia còn động lòng người hơn nhiều so với lúc nhắc đến Bùi Thanh ngày trước.

Dụ Sấm vốn không phải là người dễ dàng thỏa mãn, nhưng mỗi khi đến giờ phút này, hắn lại cảm thấy trên đời này không ai có thể hạnh phúc hơn mình được nữa.

Chỉ vì phút giây này mà mọi sự chờ đợi đều trở nên đáng giá.

Dụ Sấm thường nhặt nhạnh những mảnh ký ức vụn vặt trong quá khứ, nhớ lại năm hai mươi hai tuổi, hắn từng bị một linh hồn khác giống mình chiếm hữu tạm thời.

Mà vết nứt bị xé toạc trong linh hồn ấy dường như vẫn chưa khép lại.

Dụ Sấm không hay mơ, nhưng khi về già lại thường mơ thấy vài mảnh ký ức không thuộc về mình, lúc tỉnh dậy thì quên mất. Hắn cố gắng bắt lấy vài mảnh trong đó nhưng đều vô ích. Thậm chí đôi khi hắn còn có ảo giác rằng mình đang diễn một vở kịch cùng Quý Miên.

Dụ Sấm nghi ngờ bản thân mắc chứng hoang tưởng, sợ một ngày nào đó mình không còn minh mẫn nữa bèn vội vàng thu xếp, an bài ổn thỏa mọi chuyện cho Quý Miên.

Nhưng mọi sự chuẩn bị của hắn đều không có cơ hội dùng đến.

Quý Miên ra đi trước Dụ Sấm một bước. Vào những năm cuối đời, Quý Miên mắc một trận bệnh nặng, từ đó về sau sức khỏe ngày càng sa sút.

Dụ Sấm không màng đến bất kỳ công việc nào của công ty nữa, từ chối mọi lời mời từ bên ngoài, chỉ một lòng chuyên tâm ở bên cạnh cậu.

Quý Miên không thích mùi trong bệnh viện, nhất quyết không chịu ở lại bệnh viện. Dụ Sấm chiều theo ý cậu, đưa cậu đến một thành phố ở miền Nam có khí hậu dễ chịu, bốn mùa ấm áp như xuân để sinh sống.

Dụ Sấm vẫn như hồi còn trẻ, lúc nào cũng thích ôm Quý Miên.

Vào một buổi chiều ấm áp, Quý Miên nằm cuộn mình trong ngực Dụ Sấm trên chiếc ghế được bện từ mây. Nắng chiếu lên người cậu, cậu ngửi thấy mùi hương của mây lẫn hoa cỏ quyện vào nhau.

Quý Miên bắt đầu mơ hồ dần, không phân biệt được mình đang nằm trên chiếc ghế ngoài tiệm đồ gỗ hay đang nằm trong vòng tay của Dụ Sấm nữa.

Sức lực từ tứ chi dần dần mất đi, Quý Miên đã từng trải qua cái chết nên biết rõ cảm giác hư vô này có nghĩa gì.

Cậu nắm lấy tay Dụ Sấm.

“Anh ơi… anh đừng buồn.”

Sau một thoáng tĩnh lặng, sống lưng Dụ Sấm khẽ run rẩy. “Ừ, anh không buồn đâu.”

Hắn dịu dàng ôm chặt Quý Miên vào lòng.

“Anh chờ em.”

【Hoàn thành nhiệm vụ lần này nhận được 27,800 điểm. Trừ 10% do cốt truyện chệch hướng, tổng điểm tích lũy hiện giờ: 123,090.】

Trở về không gian hệ thống, Quý Miên nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc, kéo mình thoát khỏi dòng cảm xúc miên man.

Cậu sắp được gặp người ấy rồi, không nên buồn.

Giọng hệ thống lần này nghe hơi khác mọi khi, bình thường tuy đã qua xử lý rồi nhưng vẫn nghe ra ngữ điệu và cảm xúc của con người, giống như giọng người được xử lý qua hiệu ứng âm thanh điện tử vậy. Còn lần này chẳng hiểu sao lại lạnh lẽo vô cảm hệt như trí tuệ nhân tạo:【Khấu trừ 10% số điểm làm thù lao hỗ trợ cho hệ thống của ngài, số hiệu 1320129…】

Giờ Quý Miên mới biết số hiệu của hệ thống, không ngờ lại là một dãy số dài như thế, thầm ghi nhớ trong lòng.

【Tổng điểm còn lại của ngài là 110,781.】

【Chúc mừng ngài đã đạt đủ điều kiện hồi sinh, sau mười giây nữa sẽ mở cổng dịch chuyển đến điểm phục vụ…】

Sau khi tiếng đếm ngược kết thúc, không gian hệ thống trắng xóa trước mắt Quý Miên chợt tối sầm lại, xung quanh bỗng biến thành bóng tối mênh mông, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện trong bóng tối vẫn le lói những đốm sáng nhỏ, tựa như những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh giữa đêm khuya.

Nếu không phải sàn nhà hình tròn bằng kim loại dưới chân đang tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt thì Quý Miên gần như đã tưởng mình bị ném vào vũ trụ rồi.

Cậu nhìn mình, không còn là hình dạng con người nữa mà chỉ là một quả cầu ánh sáng.

Hình dạng của Quý Miên trong không gian hệ thống là như vậy.

Giây tiếp theo, trong không gian vốn chỉ có một mình cậu đột nhiên xuất hiện thêm một quả cầu ánh sáng nữa, kích cỡ cũng như Quý Miên.

Trong thoáng chốc Quý Miên còn tưởng mình đang soi gương.

“Này.” Quả cầu ánh sáng kia va vào cậu.

Hai quả cầu ánh sáng như hai quả bóng méo đi trong chớp mắt rồi nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

“Hệ thống à?”

“Ừ là tôi.”

Lần đầu Quý Miên nhìn thấy hệ thống đó, là một quả cầu ánh sáng nhỏ giống mình, trông như một đóa bồ công anh đang phát sáng ý.

“Cậu trông giống tôi nhỉ.” Cậu nói.

Hệ Thống nói: “Thể linh hồn giống nhau hết mà.”

“Đây là đâu vậy?”

“Trung tâm trung chuyển, thật ra là khu vực chờ. Điểm phục vụ phải tiếp nhiều hệ thống lắm nên thường xuyên bị quá tải… Lúc nữa vào hành lang có thể sẽ có những người giống tôi với cậu, nhớ đi sát vào, đừng để bị lạc đấy.”

Hệ Thống vừa nói xong thì trong không gian lại xuất hiện thêm một đóa bồ công anh nữa, sau khi bay vào thì rất yên tĩnh, là một đóa bồ công anh im lặng, hơi nhỏ hơn Quý Miên và hệ thống một tẹo.

Quý Miên tò mò lắm, nhưng do không biết gì về nơi này nên không tiện mở miệng hỏi han.

“Này cậu bạn…” Hệ Thống lên tiếng gọi đối phương.

Quả cầu ánh sáng xa lạ kia nghe vậy thì hắng giọng, là giọng nữ.

Hệ Thống lập tức đổi giọng: “Này bạn.”

Nghe cách bắt chuyện thuần thục của cậu ta thì rõ là không phải lần đầu làm thế này rồi.

“Chào bạn.”

“Bạn cũng vừa từ thế giới ảo trở về à?”

Mặc định đối phương cũng là hệ thống phụ trách bên thế giới ảo.

Quý Miên từng nghe Hệ Thống kể là đa phần hệ thống đều làm việc ở thế giới ảo. Thế giới thực chỉ có một, nhưng số lượng thế giới ảo được sao chép ra thì không giới hạn, phần lớn điểm cảm xúc đều được thu thập trong thế giới ảo nên đương nhiên cũng cần nhiều nhân viên hơn.

Giọng nữ “Ừm” một tiếng rồi bắt đầu tán gẫu với Hệ Thống.

“Tích được bao nhiêu điểm rồi?” Hệ Thống hỏi.

“Tôi mới dẫn qua ba ký chủ thôi, hơn 30 nghìn điểm.”

“Cứ từ từ sẽ đủ thôi, ai cũng thế mà. Chỉ cần điểm vẫn tăng lên thì kiểu gì cũng có ngày đạt được mục tiêu.”

Quả cầu ánh sáng nọ phát ra tiếng cười: “Còn có cả giảm xuống nữa hả?”

Hệ Thống thở dài: “Có đấy.”

“… Vậy đúng là… hiếm thấy thật.” Giọng nữ lại hỏi: “Bạn đi nhận nhiệm vụ à?”

Hệ thống: “Không, tôi dẫn ký chủ của tôi đến điểm phục vụ.”

“Ký chủ?” Đối phương nhìn sang Quý Miên, giọng nghe rõ hâm mộ: “Đã tích đủ điểm rồi à? Hâm mộ ghê… Bạn qua mấy thế giới rồi?”

Quý Miên trung thực đáp: “Năm.”

“Năm á!? Bạn thu thập điểm hận thù à?”

Nhưng dù có là bộ phận hận thù nơi kiếm điểm nhanh nhất thì cũng hiếm người có thể kiếm được một trăm nghìn điểm trong năm thế giới lắm.

Quý Miên nói: “Không phải, là điểm si tình.”

Quả cầu ánh sáng đối diện nghe vậy thì từ từ biến thành hình bầu dục. Tuy không lên tiếng nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ vẻ khó tin của nhỏ.

Hệ Thống tự hào nói: “Ký chủ tôi dẫn dắt hơi bị xuất sắc đấy, có khi còn phá kỷ lục của cả bộ phận nữa.”

Nghe Hệ Thống khoác loác, Quý Miên ở bên cạnh nghe mà ngượng.

Cậu có xuất sắc gì đâu, tất cả là nhờ anh trai đó chứ…

Lúc này quầng sáng xanh nhạt phía dưới ba quả cầu chậm rãi đổi màu.

Giọng nữ nói: “Đường đến điểm phục vụ mở rồi kìa, tạm biệt nhé.” Nhỏ phải chờ thêm lúc nữa để về bộ phận nhận nhiệm vụ, không cùng đường với Quý Miên và Hệ Thống.

Hệ Thống: “Tạm biệt.”

Quý Miên cũng nói: “Tạm biệt.”

Quầng sáng chuyển thành màu xanh lục bao bọc lấy Quý Miên và Hệ Thống, chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

【Đã đến điểm phục vụ.】

Vũ trụ ngân hà bao la vô tận đã biến mất, thay vào đó là một không gian dữ liệu rộng lớn. Vô số vật phẩm với đủ loại hình thù kỳ quái lơ lửng giữa không trung, mỗi vật phẩm đều được dán nhãn một dãy số bên dưới, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn tạo thành hình dạng giống kim tự tháp, trên hẹp dưới rộng.

Lúc Quý Miên ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra kim tự tháp khổng lồ kia hóa ra chỉ là vạt váy của một cô gái.

Cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc dài xõa ra phía sau như một thác nước đen kịt được tạo thành từ vô vàn con số.

Quý Miên không biết đối phương cao bao nhiêu, nhưng đứng trước mặt cô gái này, hình thể hiện giờ của cậu còn chẳng to bằng bàn tay cô ấy.

Đồng tử trong mắt cô chuyển hướng về phía Quý Miên, con ngươi màu lam không giống con người, nhưng vẻ mặt lại rất dịu dàng.

【Mừng cậu đã về.】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.